BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 47

quay ra nghịch con chó quý Tristan. Arnold sực nhớ ra: chắc để quên ở nhà
Poppie. Người nóng bừng lên khi nhớ lại kỳ công nhục dục vừa rồi.

— Victoria!
— Gì cơ?
— Anh bỏ quên ví ở phòng làm việc.
— Bảo Richard đi lấy.
— Không. Anh phải đi lấy. Hắn biết chỗ nào mà tìm!
Lão nhấc máy nội đàm, bảo tài xế kiêm bếp trưởng đánh chiếc Cadillac

đen tới trước cửa. May ra Poppie không đến chỗ anh trai. Lão lại có thể ôm
cô vào lòng một lần nữa.

***

Mọi vật vẫn nguyên chỗ, nhưng có cái gì đấy lởn vởn trong không khí

làm Alan biết có người đã vào phòng. Anh đứng im một chỗ, đánh hơi, đưa
mắt lục soát phòng khách rồi đi vào phòng ngủ. Giường vẫn y như lúc anh
ra đi: nhàu nát, bừa bãi, vải trải giường thòng xuống đất trên cả chiều dài
tấm đệm.

Anh vào bếp, mải nghĩ đâu đâu, anh vô tình mở vòi ở bồn rửa bát: chỉ có

tiếng ọ ẹ khó chịu tuôn ra.

Anh nhún vai, bất giác mở tủ lạnh. Một dòng điện truyền lan khắp

người: một chai sữa gần cạn, Marina đã đến đây! Anh quay ra cửa, xem kỹ
coi có thư từ gì nhét phía dưới, rồi nhấc các đồ chơi trang trí lên, ngó dưới
bàn điện thoại, xem phía sau các mảnh hóa đơn thực phẩm, ngộ nhỡ cô ta
có viết gì lên đấy.

Anh bật cười: trong lúc vội vàng anh vừa quăng gói 20.000 đô la như

quăng nắm giấy lau không giá trị.

Tuy số tiền ấy là tất cả những cái mà mọi người mơ ước, tự do, chuộc lại

thời gian đã qua, du lịch, cuộc sống xa hoa. Bannister trông thấy nó chắc
phải ngạc nhiên. Anh bỗng ân hận vì đã buộc Bannister vào cuộc hẹn gặp
sắp tới. Không phải vì Christel, kẻ đầu độc cuộc sống của anh ta, mà vì
Marina có thể bất chợt quay về nhà. Cô vốn là người tính khí bất thường,
lúc ẩn lúc hiện như bọn mèo, vừa buông mồm đã quên ngay lời hứa hẹn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.