BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 224

Tôi nói cho ông giáo sĩ bé nhỏ yên lòng rằng sau đây, chúng tôi sẽ không
làm phiền ông nữa, và tôi tuyên bố ở buổi họp các trại viên:

- Các chú nhỏ đừng vào nhà thờ nữa nhé, ông giáo sĩ than phiền đấy.

Bọn trẻ nhỏ tức giận:

- Sao ạ? Chúng cháu có làm gì như thế đâu! Chúng cháu vào, chẳng giở trò
đểu giả gì cả, chúng cháu đi xem một vòng rồi chúng cháu ra. Cái lão già

đen sì

[70]

ấy chỉ nói điêu thôi!

- Thế tại sao các chú lại làm dấu câu rút? Chú cần gì phải làm dấu phép?
Chú tin ở Chúa đấy hẳn?

- Ở nhà đã dặn như thế, là không được xúc phạm họ. Thì chúng cháu biết
làm thế nào với họ chứ? Ở trong ấy họ như một lũ điên cả ấy. Họ cứ đứng
hàng giờ, thế rồi, đùng một cái, họ quỳ xuống và làm dấu phép. Thế thì
chúng cháu cũng phải làm, chúng cháu nghĩ thế, để khỏi xúc phạm mà.

- Thôi đấy, các chú đừng sang đó nữa, không cần sang làm gì.

- Thì thôi cũng được, chúng cháu sẽ chẳng sang… Nhưng ở bên họ thật là
lố bịch! Họ nói cái thứ tiếng gì líu lo líu lường chẳng hiểu ra sao cả. Rồi họ
cứ đứng cả lũ, để làm cái gì? Rồi ở đằng sau cái vách ngăn nọ… gọi là gì
nhỉ… à phải, đàn lễ, sạch sẽ ra phết, có những tấm thảm nhỏ, và có cái mùi
gì ấy, thế rồi chỉ có một mình ông giáo sĩ, cứ luôn luôn giơ tay lên như thế
này… Thật đến hay!

- Thế ra chú, chú đã vào trong đàn lễ đấy à?

- Thì vâng, cháu vào qua, nhưng đúng lúc ấy cái lão chụp cái nồi

[71]

trên

đầu giơ hai tay lên đầu mà nói lẩm nhẩm cái gì đó. Cháu, thì cháu đứng đấy,
chẳng làm phiền gì lão cả, nhưng lão ta bảo: đi đi, đi đi em, đừng làm phiền.
Thế là cháu đi, cháu có cần gì đâu chứ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.