BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 106

26. Họ đã làm tôi hàng hoàng

Những người quen biết thường nói tôi là một quái vật rất hiệu quả. Hiển
nhiên, họ đã làm tôi tự hào. Tôi thường làm hai, hay ba việc có ích một lúc.
Do vậy, khi thâm niên dạy học tăng lên, tôi bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi:
Nếu tôi có thể giúp sinh viên, từng người một, để họ vươn tới đạt được
những ước mơ tuổi thơ của họ, thì liệu có cách nào để giúp nhiều sinh viên
theo một quy mô lớn hơn không?

Tôi đã tìm thấy cái quy mô lớn hơn đó khi đến Carnegie Mellon vào

năm 1997 trong tư cách phó giáo sư tin học. Chuyên ngành của tôi là
“Tương tác Người- Máy” và tôi đã thiết kế một khóa học có tên “Xây dựng
các thế giới ảo”, gọi tắt là BVW.

Ý tưởng nền tảng thực ra không khác mấy so với ý tưởng của Mickey

Rooney

[35]

/Judy Garland

[36]

“Hãy dựng một vở diễn” chỉ có điều nó được

cập nhật cho thời đại đồ họa vi tính, hoạt hình ba chiều và cái gọi là “các
thế giới thực tế ảo tương tác.”

Tôi mở lớp cho năm mươi sinh viên từ tất cả các khoa khác nhau trong

trường. Chúng tôi có sinh viên các ngành biểu diễn, văn học và điêu khắc
cùng với sinh viên các ngành kỹ thuật, toán và tin học. Ðó là những sinh
viên mà bình thường thì chẳng có nguyên cớ gì để gặp nhau, bởi các chuyên
ngành ở Carnegie Mellon rất độc lập. Nhưng chúng tôi đã làm cho những
thanh niên này trở thành cộng tác viên của nhau, buộc họ phải cùng nhau
thực hiện những việc mà họ không thể làm một mình.

Mỗi nhóm có bốn người được chọn một cách ngẫu nhiên, và họ làm

việc cùng nhau cho các đề án kéo dài hai tuần. Tôi chỉ nói với họ: “Hãy xây
dựng một thế giới ảo.” Và họ sẽ lập trình một cái gì đó, sáng tác ra một cái
gì đó, trình bày cho những người khác xem, và sau đó tôi tráo các nhóm, họ
nhận ba cộng tác viên mới và lại bắt đầu từ đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.