3. Con voi ở trong phòng
Jai đã đợi ở sảnh, giảng đường đông đến bất ngờ - 400 người. Khi tôi
bước lên bục để chuẩn bị các thứ, Jai thấy tôi khá bối rối. Tôi không hề tìm
bắt ánh mắt của một ai. Cô biết tôi không dám hướng về đám đông, vì như
vậy tôi có thể bắt gặp một người bạn, hoặc một sinh viên cũ, và tôi sẽ quá
xúc động bởi những giao tiếp bằng mắt đó.
Có tiếng xì xào nơi thính giả. Với những ai tò mò tới để xem một người
bị ung thư tụy trông ra sao, chắc sẽ có câu hỏi: Đó có phải là tóc thật của tôi
không? (Vâng, tôi vẫn còn nguyên tóc sau hóa trị liệu.) Liệu họ có thể cảm
nhận là tôi đã rất gần kề cái chết khi nghe tôi nói? (Câu trả lời của tôi: “Hãy
đợi xem!”)
Chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu, tôi vẫn duyệt lại bài, xóa đi vài hình,
sắp xếp lại vài hình khác. Tôi vẫn tiếp tục rà soát cho tới khi có người nào
đó nhắc “Chúng ta đã sẵn sàng.”
---
Tôi không mặc comlê, không mang cà vạt, không lên bục giảng với áo
vét bằng vải len có miếng lót bằng da ở khuỷu tay như các giáo sư vẫn
thuờng mặc. Thay vào đó, tôi chọn bộ đồ hợp nhất với giấc mơ tuổi thơ tìm
thấy trong tủ.
Ðảm bảo, thoạt nhìn, tôi giống anh chàng ghi thực đơn ở một quầy ăn
nhanh. Nhưng thực ra tấm hình trên chiếc áo ngắn tay tôi mặc là một biểu
tượng danh dự, bởi các Imagineer
[6]
của hãng Walt Disney đều mang nó.
Năm 1995, tôi dành sáu tháng nghỉ sabbatical để làm việc như một Disney
Imagineer. Ðó là một điểm sáng của cuộc đời tôi, sự hoàn tất của một ước
mơ tuổi thơ. Ðó là lý do tại sao tôi lại đeo bảng tên “Randy” hình bầu dục
được cấp lúc làm việc ở Disney. Tôi muốn tôn vinh kinh nghiệm sống này,