BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 26

quán quân về bình đẳng xã hội. Khác với mẹ, cha tôi không nhiệt thành lắm

với tôn giáo có tổ chức. (Chúng tôi là những Presbyterian

[9]

.) Ông tập

trung quan tâm tới những tư tưởng lớn và coi sự bình đẳng là cao cả nhất
trong tất cả các mục đích. Ông hy vọng rất nhiều ở xã hội, và những hy
vọng của ông thường bị tiêu tan, song ông vẫn tỏ ra lạc quan.

Ở tuổi tám mươi ba, cha tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu. Biết là

không còn sống được lâu, ông đã đăng ký hiến xác cho các nghiên cứu y
học, và đóng góp tiền để chương trình từ thiện của ông ở Thái Lan có thể
tiếp tục được tối thiểu sáu năm nữa. Nhiều người tham dự bài giảng cuối
cùng của tôi bị thu hút bởi một bức ảnh tôi đưa lên màn chiếu: Ðó là bức
ảnh chụp tôi trong bộ đồ ngủ, nằm nghiêng tựa lên khuỷu tay. Rõ ràng tôi là
một cậu bé ưa những ước mơ lớn.

Thanh gỗ chắn ngang người tôi là mặt trước của chiếc giường tầng. Cha

tôi, một người khá khéo tay, đã tự đóng chiếc giường đó. Nụ cười trên
khuôn mặt, thanh chắn gỗ, cái nhìn trong đôi mắt: bức ảnh đó nhắc rằng tôi
đã trúng xổ số cha mẹ.

Các con tôi có một người mẹ hết mực yêu thương chúng và sẽ dẫn dắt

chúng một cách xuất sắc trên đường đời, song, chúng sẽ không có một
người cha. Tôi phải chấp nhận sự thật đó, nhưng vô cùng đau đớn.

Tôi biết cha tôi sẽ đồng ý với các quyết định trong những tháng cuối

cùng này của tôi. Ông chắc sẽ khuyên nhủ tôi cố thu xếp ổn thỏa mọi thứ
cho Jai, dành nhiều thời gian nhất có thể cho các con - những điều mà tôi
đang làm. Tôi biết ông chắc cũng sẽ hiểu ý nghĩa của việc chúng tôi dọn tới
Virginia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.