BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 28

5. Thang máy ở nhà trệt

Sự tưởng tượng của tôi nhiều khi người khác khó có thể hình dung
được. Cuối cấp phổ thông, tôi có một thôi thúc phải thể hiện những ý tưởng
nung nấu trong đầu lên các bức tường ở phòng ngủ của mình.

“Con muốn vẽ các thứ lên tường phòng con.” - tôi xin phép cha mẹ.

“Những thứ gì?” - cha mẹ tôi hỏi.

“Những gì có ý nghĩa đối với con.” - tôi nói. - “Những gì con nghĩ sẽ rất

hay. Rồi ba mẹ sẽ thấy.”

Giải thích như vậy là đủ với cha tôi. Ðó chính là điều tuyệt vời ở ông.

Ông động viên sự sáng tạo của tôi bằng một nụ cười khích lệ. Ông thích
quan sát niềm say mê của tôi đơm hoa kết trái. Ông hiểu tôi và hiểu sự cần
thiết được thể hiện mình theo những cách dị thường của tôi. Do vậy cha tôi
nghĩ cuộc phiêu lưu vẽ lên tường của tôi là một ý tưởng thú vị.

Mẹ tôi thì chẳng mấy thích thú, nhưng cũng dễ dãi chấp thuận khi thấy

tôi quá hào hứng. Bà cũng biết cha tôi thường thắng khi tranh cãi về những
việc như thế này, do vậy bà thấy nên thỏa hiệp một cách hòa bình thì hơn.

Hai ngày liền, với sự giúp đỡ của chị Tammy, và bạn tôi Jack Sheriff,

tôi đã vẽ lên những bức tường phòng ngủ. Cha tôi ngồi đọc báo trong
phòng, đợi xem tác phẩm. Mẹ tôi thì đi lại dọc hành lang, vô cùng sốt ruột.
Bà theo dõi, tìm cách ngó nghiêng, nhưng chúng tôi đã cố thủ ở trong
phòng. Giống như người ta nói trong phim, đây là “một việc bí mật.”

Chúng tôi đã vẽ những gì?

Tôi muốn vẽ một công thức bậc hai lên tường. Trong một phương trình

bậc hai, số mũ lớn nhất của ẩn số là bình phương. Là một cậu bé mê học, tôi
nghĩ đó là thứ xứng đáng để kỷ niệm. Ngay bên cạnh cửa, tôi đã vẽ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.