tầng. Tôi vẽ một chiếc kính ngắm trồi khỏi thành giường, đang quan sát tàu
của kẻ thù.
Tôi luôn thích thú với câu chuyện về chiếc hộp của Pandora, nên
Tammy và tôi vẽ lại câu chuyện theo cách riêng. Nàng Pandora, trong thần
thoại Hy Lạp, được trao cho một chiếc hộp chứa mọi tội lỗi của thế gian.
Nàng đã không tuân thủ lệnh cấm mở hộp. Khi mở nắp hộp ra, tội lỗi đã lan
truyền khắp nơi. Tôi luôn hướng tới kết cục lạc quan của câu chuyện: phần
sót lại dưới đáy hộp là “hy vọng.” Do vậy bên trong hộp Pandora của mình,
tôi viết chữ “Hy vọng". Jack nhìn thấy và không nén nổi, viết thêm chữ
“Bob" phía trên chữ “Hy vọng”. Khi bạn bè tới thăm phòng tôi, họ luôn
phải suy nghĩ tí chút để hình dung tại sao lại có chữ “Bob” ở đó. Rồi ai
cũng tròn mắt.
Ðó là những năm cuối 1970, phong trào nhảy disco đang lan tràn. Tôi
viết hàng chữ "Disco tởm!” trên cửa phòng. Mẹ tôi thấy hơi thô tục, nên
một ngày, khi tôi không để ý, bà lấy sơn xóa chữ “tởm”. Ðó là thứ duy nhất
bà sửa.
Bạn bè đến chơi luôn ấn tượng với việc tôi làm. “Tớ không tin nổi là bố
mẹ cậu cho cậu vẽ như vậy." - bạn tôi thường nói.
Thật ra, lúc đó mẹ tôi chẳng mấy thích thú, nhưng bà đã không hề sơn
lại căn phòng, kể cả hàng chục năm sau khi tôi đã đi khỏi nhà. Rồi, với thời
gian, phòng tôi trở thành tiêu điểm để bà giới thiệu mỗi khi có khách tới
thăm. Mẹ tôi đã bắt đầu nhận ra: mọi người đều thấy đó là một điều thật
hay. Và họ cũng nghĩ mẹ tôi thật “xịn” vì đã cho phép tôi làm một việc như
vậy.
Với những ai ở đây là cha mẹ, nếu con bạn muốn tô vẽ căn phòng của
chúng, thì hãy vì quý mến tôi, cho phép chúng làm điều đó. Mọi việc sẽ tốt
đẹp. Đừng lo lắng là ngôi nhà của bạn sẽ mất giá.
Tôi không biết sẽ còn bao nhiêu lần về thăm lại ngôi nhà tuổi thơ của
mình nữa. Nhưng mỗi lần về đó là một phần thưởng đối với tôi. Tôi vẫn
ngủ trên chiếc giường tầng do cha tôi đóng. Nhìn những bức tường kỳ thú,