BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 52

Mỗi câu chuyện Disney đều cần đến một kẻ độc ác, và với câu chuyện

của tôi, kẻ đó là một trưởng khoa ở Ðại học Virginia. “Trưởng khoa Côn
trùng” (Jai đặt cho ông cái tên này vì rất thích bộ phim Animal House) đã lo
lắng Disney sẽ vắt kiệt “trí tuệ” khỏi đầu tôi, thứ mà theo luật lại là sở hữu
của trường. Ông ta phản đối việc tôi muốn làm. Tôi hỏi: “Ông có nghĩ đó là
một việc tốt không?” và ông nói: “Tôi không biết liệu đó có phải là một
việc tốt hay không.” Ông đã chứng tỏ, đôi khi, những bức tường gạch khó
vượt qua nhất lại được làm từ thịt.

Bởi chẳng đi được tới đâu với ông, tôi đã mang trường hợp của mình tới

chủ nhiệm khoa phụ trách nghiên cứu. Tôi hỏi ông: “Ông có nghĩ đó là một
điều tốt nếu tôi làm việc này?” và ông trả lời: “Tôi chưa có đủ thông tin để
phát biểu. Nhưng tôi biết rằng một trong những giáo viên giỏi nhất khoa
đang ở văn phòng của tôi và anh ta thật sự phấn khích. Vậy hãy nói thêm
cho tôi nghe.”

Đây là một bài học cho các nhà quản lý. Cả hai trưởng khoa đều nói

cũng một điều: họ không biết liệu làm sabbatical như vậy có phải là một
điều tốt hay không. Nhưng hãy nghĩ về sự khác biệt trong cách nói của họ!

Cuối cùng, tôi đã được phép thực hiện kỳ sabbatical đó. Một giấc mơ

của tôi đã trở thành hiện thực. Và tôi phải thú nhận, tôi là người khùng ra
sao: ngay khi đến California, tôi nhảy lên chiếc xe mui trần của mình và lái
thẳng tới trụ sở của Imagineering. Ðó là một buổi tối mùa hè nóng nực, và
tôi vặn máy stereo để nghe thật to bản nhạc The Lion King của Disney. Khi
tôi lái xe qua dãy nhà, những giọt nước mắt đã bắt đầu chảy tràn xuống mặt.
Tôi đây rồi - phiên bản trưởng thành của cậu bé tám tuổi tròn xoe mắt ở
Disneyland! Cuối cũng tôi đã đến. Tôi đã là một Imagineer.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.