BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 67

16. Lãng mạn bức tường gạch

Bức tường gạch ghê gớm nhất tôi từng gặp trong đời chỉ cao chưa tới
1,7m và rất xinh đẹp. Nó đã khiến tôi rơi lệ, khiến tôi phải xem lại toàn bộ
cuộc đời của mình và khiến tôi phải gọi điện cho cha tôi, trong tình huống
gần như tuyệt vọng, để xin ý kiến chỉ dẫn.

Bức tường gạch đó là Jai.

Như đã nói trong bài giảng, tôi luôn khá vững vàng để vượt qua những

bức tường gạch trong nghề nghiệp của mình. Tôi đã không nói với cử tọa về
cuộc tình với vợ tôi bởi tôi biết mình sẽ quá xúc động. Nhưng, những gì tôi
đã nói trên bục giảng hoàn toàn có thể áp dụng được cho những ngày đầu
tiên với Jai.

“... Những bức tường gạch được dựng nên để ngăn cản những người

chưa đủ đam mê cháy bỏng. Chúng để ngăn những người kia.” Tôi là một
chàng trai độc thân ba mươi bảy tuổi lúc gặp Jai. Tôi đã từng dành nhiều
thời gian cho những cuộc hẹn hò đầy thú vị với vài cô gái, và rồi chấm dứt
khi họ muốn đi đến mối quan hệ nghiêm túc hơn.

Nhiều năm liền, tôi không cảm thấy có sự thúc bách phải xây dựng gia

đình. Kể cả khi đã trở thành giáo sư, đã có nhiều khả năng tốt hơn, tôi vẫn
thuê một căn hộ áp mái có cầu thang thoát hiểm bên ngoài với giá 450 đôla
một tháng. Ðó là một nơi mà ngay cả sinh viên cao học của tôi cũng không
ở vì không xứng với họ. Nhưng với tôi thì nó hoàn hảo.

Một người bạn đã có lần hỏi tôi: “Cậu nghĩ có loại phụ nữ nào lại thích

thú khi cậu mang cô ta về một chỗ như thế này?” Tôi đã trả lời: “Loại đứng
đắn.” Nhưng đó chỉ là nói đùa. Tôi là người ham vui, quá say mê công việc,
trong phòng ăn chỉ có những chiếc ghế xếp bằng sắt. Chẳng có người phụ
nữ nào, kể cả loại đứng đắn, lại muốn ổn định cuộc sống của họ ở một nơi
chốn như vậy. (Và khi cuối cùng Jai đến với tôi, cô cũng chẳng muốn.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.