BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 115

Phùng Cổ Đạo thấy lực tay của nàng hồn hậu, hầu như là một búa đã chẻ

đôi củi gỗ, hiển nhiên là người luyện võ, không khỏi giật mình hỏi, “Lương
phu nhân thông hiểu võ nghệ?”

Lương phu nhân không ngẩng đầu lên mà đáp, “Biết sơ sơ.”

Phùng Cổ Đạo thấy nàng chưa tới chốc lát đã chẻ liên tiếp không ít củi,

biết võ công của nàng cũng không phải là sơ sơ, “Chẳng hay phu nhân xuất
thân từ môn phái nào?”

Lương phu nhân rốt cuộc ngừng tay một chút, “Thanh Thành.”

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc nói, “Thì ra là cao đồ Thanh Thành. Thất kính

thất kính. Bất quá Thanh Thành chính là đại phái đương thời có thể đếm
trên đầu ngón tay, đệ tử trong phái có đến mấy trăm, mỗi người đều là cao
thủ đương thời. Nếu phu nhân sợ tướng phủ hãm hại, vì sao không trốn vào
Thanh Thành tị nạn?”

Lương phu nhân buồn bã nói, “Thanh Thành có lớn hơn nữa, cũng chỉ là

một môn phái giang hồ. Làm sao có thể so với Cố lão tặc dưới một người
mà trên vạn người được? Ngoại tử sợ chúng ta một khi trốn vào Thanh
Thành, Cố lão tặc sẽ giận chó đánh mèo, nếu đến lúc đó Thanh Thành gặp
nguy nan, ta chẳng phải trở thành tội nhân sao? Không bằng cô độc, ẩn cư
ở đây, yên tâm không liên lụy ai.”

Phùng Cổ Đạo nhíu mày nói, “Chỉ là tội trộm cướp không quan trọng…

Ý ta nói là, bất quá chỉ là một hồi hiểu lầm, tướng gia vì sao lại không biết
khoan dung như thế?”

“Bọn chúng vừa ăn cắp vừa la làng, tự nhiên chột dạ.” Nói đến đây, lửa

giận của nàng liền không ức chế được nữa, “Ta hiểu thái độ làm người của
ngoại tử, tuyệt đối không tính toán với những vật ngoài thân. Nực cười Cố
lão tặc luôn mồm nói Hữu Chí có chí lớn, là quan tốt của đương triều, tiền
đồ không thể hạn lượng. Vừa quay đầu, liền chỉ vào hắn nói hắn lợi dục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.