BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 120

Phùng Cổ Đạo ngược lại rất là hài lòng. Hắn vỗ vỗ giường chiếu, cười

nói, “Không ngờ bọn họ nghèo thì nghèo, nhưng cái giường lại rất lớn.”

Tiết Linh Bích thản nhiên liếc hắn, “Ngươi ngủ dưới đất.”

Phùng Cổ Đạo cười xòa, “Giường đối diện cửa, ban đêm gió lớn, chi

bằng ta thay Hầu gia chắn gió?”

“Tác dụng của cửa chính là để chắn gió.” Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo mếu một cái, thần tình vô hạn u oán, “Hầu gia, lẽ nào

ngươi đã quên, đêm qua chúng ta cùng chung hoạn nạn như thế nào? Ta đã
dùng chính cơ thể máu thịt này, dựng nên một tấm chắn thiên nhiên cho
ngươi như thế nào?”

Tiết Linh Bích không nói.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cái mông Phùng Cổ Đạo dính vào giường không chịu rời khỏi.

Tiết Linh Bích nhíu mày, “Còn chưa chịu tránh ra?”

Phùng Cổ Đạo nhích khẽ sang bên cạnh hai cái.

Tiết Linh Bích chậm rãi ngồi lên giường, từng chút từng chút đem đùi

phải dời vào.

Chờ y nằm xuống, Phùng Cổ Đạo cũng chuẩn bị nằm ngửa lên.

“Chờ một chút.” Ngay tích tắc khi lưng của Phùng Cổ Đạo sắp tiếp xúc

đệm giường, Tiết Linh Bích lên tiếng, “Nằm nghiêng.”

Phùng Cổ Đạo thắc mắc, “Vì sao?”

“Chắn gió.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.