BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 122

Cánh tay Phùng Cổ Đạo theo thời gian trôi qua bắt đầu tê dại. Hắn khẽ

cử động một chút, giải thoát cánh tay khỏi trạng thái bị đè nặng.

“Phùng Cổ Đạo.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng quanh quẩn

trong gian phòng lụp xụp.

Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Tay ta tê.”

Tiết Linh Bích sau thật lâu không đáp.

Đây là ngầm đồng ý?

Phùng Cổ Đạo thử xoay người, nằm ngửa trên giường.

Màn che là dùng các loại vải vụn hợp lại, nhưng Lương phu nhân lại rất

có kỹ xảo, nhìn qua có vài phần mỹ cảm hữu ý vi chi*.

*(tạm hiểu: cố ý làm cho sự vật khác đi)

Phùng Cổ Đạo ngơ ngác nhìn một chút, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên

liếc qua phía Tiết Linh Bích một cái.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì giật mình nhảy dựng.

Thì ra ánh mắt bên cạnh từ đầu tới giờ luôn vẫn thẫn thờ quan sát mình.

“Hầu gia?”

Tiết Linh Bích sắc mặt không đổi nói, “Ngươi không nhìn ta, làm sao

biết ta đang nhìn ngươi?”

Phùng Cổ Đạo dở khóc dở cười, “Ta là hỏi vì sao Hầu gia lại nhìn ta?”

“Nếu ngươi nằm tư thế này, sẽ biết ngay.”

Phùng Cổ Đạo lẩm bẩm, “Tư thế này đã khiến ta ngủ đến tê cả tay rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.