Phùng Cổ Đạo cười nói, “Hầu gia suy xét thật sự là chu đáo. Chu đáo
nhất chính là, cư nhiên tới giờ mới nghĩ đến.”
Tiết Linh Bích nhướng mi lên, hắn nhanh như thỏ, chạy về phía ngôi nhà.
Tiết Linh Bích chờ Phùng Cổ Đạo đi xa, mới nói, “Chuyện năm đó, e
rằng có ẩn tình đúng không?” Y nhìn chằm chằm Lương Hữu Chí.
“Có ẩn tình gì chứ?!” Lương phu nhân không nghĩ ngợi gì đã quát lên,
liền thấy Lương Hữu Chí muốn nói lại thôi, hình như có nỗi niềm khó nói.
Tiết Linh Bích hời hợt nói, “Nếu không có ẩn tình, vậy việc này bản hầu
nhất định sẽ tra tới cùng. Vô luận là hữu tâm hay vô ý, Cố tướng muốn giết
bản hầu là chuyện rõ rành rành.”
“Không phải ân sư làm!” Lương Hữu Chí vội la lên.
Con ngươi của Lương phu nhân thiếu chút nữa trừng ra, “Ngươi còn gọi
hắn là ân sư?”
Lương Hữu Chí thở một hơi thật sâu, “Kỳ thực việc này nói đến cũng
dài. Năm đó ân sư làm như vậy, thật ra là vì giúp ta thoát tội.”
Khóe miệng Tiết Linh Bích cong lên, như là đã sớm định liệu.
Lương phu nhân nói, “Ngươi lúc đầu rõ ràng có công mở kho lúa, vì sao
phải thoát tội?”
Lương Hữu Chí cười khổ, “Chuyện này rơi vào trên người Sử Diệu
Quang tự nhiên là chăm sóc dân tình, vì dân thỉnh mệnh. Nhưng rơi vào
trên người ta chính là mắt không vương pháp, lén mở kho lúa.”
Lương phu nhân mờ mịt, “Ta không hiểu.”
Nàng không hiểu, nhưng Tiết Linh Bích hiểu.