Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút, “Nếu như Hầu gia muốn nói, vậy coi
như ta muốn biết. Nếu Hầu gia không muốn nói, ta tuyệt đối không miễn
cưỡng.”
“Không miễn cưỡng.” Trong mắt Tiết Linh Bích mơ hồ có ánh sáng lạnh
lóe ra, “Đem ngươi bán đi còn có thể được mấy lượng bạc, bản hầu cớ sao
không làm?”
Phùng Cổ Đạo liếm liếm môi, “Hầu gia, kỳ thực ta không đáng mấy
lượng bạc đâu. Nghìn vạn lần đừng để lão bản của Di Hồng viện quá tiêu
tốn.”
Tiết Linh Bích nói: “Tiêu tốn hay không tiêu tốn, phải để lão bản Di
Hồng viện tự mình nghiệm hóa (kiểm tra hàng) mới biết được.”
.
Là thanh lâu lớn nhất Tỏa Hoàng trấn, Di Hồng viện trong trấn có thể nói
là một nơi nổi bật, vô cùng phát đạt.
Nhất là hai chiếc ***g đèn đỏ thật to như mị nhãn thu ba treo cao cao ở
bên ngoài, càng không ngừng cám dỗ nỗi lòng dễ dao động của từng người
qua đường.
Phùng Cổ Đạo đi tới chỗ cách đại môn Di Hồng viện năm bước, liền
dừng lại không chịu đi tiếp.
Tiết Linh Bích dùng quải trượng gõ gõ lên mặt đất.
Phùng Cổ Đạo mếu máo, giả vờ đáng thương nói, “Hầu gia, ta nghĩ biện
pháp khác là được rồi.”
Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Nếu đã tới đường cùng, ta cần gì phải bỏ
gần tìm xa?”