BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 144

Tiết Linh Bích nhìn lên đỉnh đầu hắn, lạnh lùng nói, “Chỉ e đến lúc đó

máu chảy đầu rơi trước chính là bản hầu.”

Phùng Cổ Đạo ngẩng đầu, đã thấy Tiết Linh Bích lên lầu.

“Hầu gia.”

Phùng Cổ Đạo tụt lại sau Tiết Linh Bích nửa bước, cho nên chân hắn còn

chưa đặt lên bậc thang dưới cùng, chợt nghe trên lầu có tiếng người cấp
bách lao tới hô. Hắn chậm rãi đi lên lầu, cúi đầu nhìn chân mình, mi đầu
khẽ nhíu.

“Đi vào nói tiếp.” Tiết Linh Bích vừa nói vừa quay đầu nhìn Phùng Cổ

Đạo.

Phùng Cổ Đạo từ lâu đã ngẩng đầu lên, hướng A Lục đang mang vẻ mặt

kinh hỉ ôm quyền nói, “Biệt lai vô dạng.”

A Lục âm thầm liếc hắn một cái, nói với Tiết Linh Bích, “Hầu gia thỉnh.”

Từng gian bao sương (phòng VIP) lầu hai đều sáng lên ánh đèn dầu.

A Lục dẫn bọn họ tới gian cuối cùng, sau đó cấp tốc đóng cửa lại, phịch

một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng Tiết Linh Bích khóc hô, “May là Hầu gia
bình an vô sự, đều là chúng ta bảo hộ bất lực, mới khiến Hầu gia gặp phải
đại nguy hiểm! Mấy ngày nay k hông có Hầu gia, ta lo lắng tới nỗi ăn cũng
không ngon, ngủ cũng không yên, chỉ sợ Hầu gia có ch… Đương nhiên,
Hầu gia cát nhân thiên tướng, tuyệt đối sẽ gặp dữ hóa lành. May là ta còn
nhớ rõ Hầu gia lúc trước đã từng nói Di Hồng viện ở Tỏa Hoàng trấn là ám
tuyến mà triều đình bố trí, cho nên ta rất sớm đã ở đây chờ Hầu gia. Rốt
cuộc trời không phụ lòng người, đã để ta đợi được Hầu gia, nếu không ta
thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.