BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 156

Ngự y hoàn hồn, gật đầu, “Nói có lý. Bất quá ngươi ở hầu phủ không nên

chạy loạn, qua một thời gian lão phu trở lại xem ngươi.”

Phùng Cổ Đạo cười đến có chút phát khổ, “Kỳ thực không giải được

cũng không sao.” Chỉ cần đừng có ấn bậy, hắn sẽ không chết nhanh như
vậy.

Tông Vô Ngôn tiễn vị ngự y còn đang vùi đầu vắt óc suy nghĩ kia đi.

Phùng Cổ Đạo ngồi trở lại bên cửa sổ, còn chưa uống xong một chung,

Tông Vô Ngôn lại tới nữa.

Phùng Cổ Đạo vỗ vỗ ngực mình, “Không phải có ngự y nào muốn tới

nữa chứ?”

“Là Hầu gia cho mời.”

“Chân trước tìm người giúp ta xem bệnh, chân sau lại cho ta cơ hội đi

cảm tạ… Hầu gia thật đúng là nóng ruột.” Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ buông
chung rượu, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra, theo Tông Vô Ngôn đi.

.

Tiết Linh Bích chờ hắn tại hồ tâm đình (đình nghỉ mát giữa hồ), trên

đường đến hồ tâm đình có một đoạn đường dài không có mái che. Cho nên
khi Phùng Cổ Đạo đi tới hồ tâm đình thì trên người đã bị phủ bởi một tầng
tuyết trắng mỏng.

Tiết Linh Bích bảo hắn ngồi bên cạnh mình, tự tay giúp hắn phủi tuyết

lạnh đi.

“Đa tạ Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, nói, “Nhưng ngự y kia

hay là thôi đi.”

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu cũng chỉ muốn thử xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.