BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 177

cung, nhưng vì dịch ra tiếng Việt nên không chơi chữ được, vì thế ta bỏ qua
điểm này nhé.)

“Vậy có phải tấn chức quá nhanh, dễ chọc người nhàn thoại không?”

Phùng Cổ Đạo thụ sủng nhược kinh.

“Cho ngươi thăng chức làm hoàng cung nội vụ tổng quản được không?”

Phùng Cổ Đạo lấy hai tay dùng sức chà chà mặt, chà đến nỗi hai má đỏ

bừng mới cười mỉm nói, “Ta hồi nãy chưa tỉnh ngủ, chưa tỉnh ngủ.”

Tiết Linh Bích hỏi, “Chuyện lần trước bản hầu nói, ngươi còn nhớ rõ

không?”

Con mắt Phùng Cổ Đạo đảo đảo hai vòng, “Hầu gia nói lần trước là lần

trước nào?”

Ánh mắt Tiết Linh Bích đột nhiên biến lạnh.

Phùng Cổ Đạo ủy khuất nói, “Chẳng lẽ Hầu gia là chỉ lần kia nâng cốc

tâm sự trong đình?”

Tiết Linh Bích dường như cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình quá

mơ hồ, thần sắc khẽ thả lỏng, “Lần ở nhà Lương Hữu Chí.”

“Nga.” Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh, “Cái lần đồng sàng cộng chẩm kia.”

Tiết Linh Bích nhìn bầu trời càng lúc càng sáng ngoài cửa sổ, không

ngừng nhắc nhở bản thân sắc trời đã không còn sớm, không nên tiếp tục đôi
co với hắn, “Chuyện tàng bảo đồ, ngươi phải lưu tâm.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia muốn ta hỏi thăm tiên đế đem tàng bảo đồ

giao cho vị thân tín nào hả? Hay muốn hỏi thăm nơi hiện nay tàng bảo đồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.