BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 189

Tiết Linh Bích yên lặng nhìn hắn một lát, mới nói, “Hảo. Dùng người

trước tiên phải tin người. Bản hầu sẽ chờ xem ngươi làm sao câu cá cắn
câu.”

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Hầu gia ngươi đến lúc đó chỉ cần chờ ăn cá là

được rồi.”

“Có điều, bản hầu còn có một nghi vấn nho nhỏ.”

Nghe y nhấn trọng âm ở hai chữ ‘nho nhỏ’, Phùng Cổ Đạo liền biết vấn

đề này tuyệt đối không nhỏ, “Hầu gia mời nói.”

“Vì sao người thường nghe được bản hầu tìm tàng bảo đồ, sẽ nghĩ bản

hầu háo sắc, muốn tìm mỹ nhân vậy?”

Phùng Cổ Đạo lau lau cái trán khô ráo, bồi cười, “Cho nên mới nói bọn

hắn chỉ có thể làm người thường, bởi vì bọn hắn không có tinh tế.”

“Thật không?” Tiết Linh Bích cầm chung trà trong tay nhẹ nhàng gõ lên

bàn một cái, nói, “Bản hầu ở Hộ bộ cũng không phải chỉ có mình ngươi
thôi đâu. Nếu để bản hầu biết ngươi nói bậy ở bên ngoài, mặc dù bản hầu
muốn thả ngươi một con ngựa, e rằng cấp dưới cũng không đồng ý.”

“Ách.” Phùng Cổ Đạo lại lau lau cái trán, lần này lau được một tầng mồ

hôi mỏng, “Hầu gia, ngươi có đôi khi không nên quá dung túng hạ nhân.
Nếu ngươi đã muốn tha người ta, bọn hắn hẳn là phải tuân theo ý bề trên,
không nói hai lời mà tha người ta mới phải.”

Tiết Linh Bích tiếu lý tàng đao, “Đến lúc đó, bản hầu sẽ cố hết sức.”

Phùng Cổ Đạo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi gật đầu. Chốc lát,

hắn không an tâm mà dặn thêm lần nữa, “Nhất định phải hết sức đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.