BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 22

Tuyết Y Hầu đem tờ viết hai chữ Đôn Hoàng vò thành một nắm, lạnh

lùng nói, “Người đâu.”

“Có.” Hạ nhân vội vã bước lên phía trước.

“Gọi Phùng Cổ Đạo tới.” Tuyết Y Hầu vươn ngón tay, hướng về phía nét

khẩu (

口) của chữ ‘Khả’ (可) trong câu ‘Là không có khả năng’ đâm

xuống!

Soạt.

Đâm thủng.

.

Phùng Cổ Đạo ợ ra một cái. Dù đã cách thật xa, Tuyết Y Hầu cũng có thể

ngửi được mùi cơm nước trên người hắn.

“Hầu phủ không hổ là hầu phủ, ngay cả hạt cơm cũng to hơn của Ma

giáo.” Phùng Cổ Đạo nịnh nọt cười.

Tuyết Y Hầu thản nhiên nói, “Dù hạt có to hơn nữa, nhưng ngươi cũng

không cần dán vào cằm rồi đi rêu rao chứ?”

Phùng Cổ Đạo ngẩn người, sờ lên cằm một cái, quả nhiên có một hạt

cơm trắng dính ở đó, “Để Hầu gia chê cười.” Hắn cười hắc hắc, đầu lưỡi
liếm lên ngón tay một cái, cơm trắng biến mất.

Tuyết Y Hầu thấy hắn nhai đến thơm ngon, nhất thời cứng họng.

“Chẳng hay Hầu gia gọi ta tới có chuyện gì không?” Phùng Cổ Đạo cười

tủm tỉm hỏi thăm.

“Liên quan tới phương án của ngươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.