BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 24

“… Bản hầu nói ưu ái ngươi bao giờ?” Tuyết Y Hầu nhớ, suy nghĩ này

ngay cả trong đầu y cũng không hề nghĩ.

“Nếu không phải Hầu gia ưu ái ta, sao lại ngay cả một đời cũng đã nghĩ

tới?” Phùng Cổ Đạo muốn cười, nhưng đôi mắt chạm vào ánh mắt phát
lạnh của Tuyết Y Hầu, nụ cười biến thành phiết nhẹ khóe miệng.

“Ít nói nhảm. Rốt cuộc Minh Tôn ẩn thân nơi nào?”

Phùng Cổ Đạo khẽ kinh ngạc, “Ta đã viết rất rõ trên phương án rồi,

chẳng lẽ Hầu gia…”

Tuyết Y Hầu liếc hắn.

Phùng Cổ Đạo nói càng thêm cẩn cẩn dực dực, “Không biết chữ?”

Hàm răng Tuyết Y Hầu nghiến nghiến, vừa định lên tiếng, chợt nghe

Phùng Cổ Đạo dùng tốc độ cực nhanh nói, “Tô Châu, Hàng Châu.”

Tuyết Y Hầu hờ hững trừng hắn thật lâu mới hỏi, “Lý do?”

“Ma giáo ở các nơi vẫn có chỗ trú bí mật, Tô Châu, Hàng Châu, Đôn

Hoàng, Trường Xuân đều có. Có câu trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.
Tô Châu và Hàng Châu phong cảnh tú lệ, có nhiều văn nhân thi sĩ, giai
nhân mỹ lệ, tính tình Minh Tôn thích sạch sẽ, ham hưởng thụ, tất sẽ đến hai
nơi ấy. Đôn Hoàng gần sa mạc, nóng như thiêu như đốt, Trường Xuân ở
đông bắc, lạnh giá, hắn sẽ không chọn.”

Tuyết Y Hầu chậm rãi nói, “Ngươi nói, hắn có đến kinh thành không?”

“Không thể nào.” Phùng Cổ Đạo lắc đầu nói, “Cái triết lý nơi nguy hiểm

nhất là nơi an toàn nhất từ lâu đã không phải chân lý, mà là lời khuôn sáo
mà mỗi người đều thuộc làu làu. Thử hỏi kẻ như Minh Tôn, mỗi ngày đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.