BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 23

Ánh mắt của Tuyết Y Hầu và Phùng Cổ Đạo đều rơi vào trên chồng giấy

bị chọt thủng một lỗ kia.

Phùng Cổ Đạo vỗ tay nói, “Nhất Dương Chỉ của Hầu gia thuần thục cao

siêu, quả không tầm thường, khiến người bội phục, bội phục.”

“Phùng Cổ Đạo. Bản hầu lại muốn giết ngươi rồi.”

Phùng Cổ Đạo gãi đầu nói, “Hầu gia, kỳ thực nghĩ là một điều quanh

quẩn trong đầu, ngươi hà tất nghĩ lớn tiếng như vậy?*”

*(từ Hán Việt – “Tưởng” dịch ra là “nghĩ”, hoặc “muốn”, vốn ta định chỉ

dùng 1 từ “nghĩ”, hoặc “muốn” ở cả hai câu cho mọi người dễ hiểu, nhưng
như vậy sẽ sai về ngữ nghĩa – “lại nghĩ giết ngươi” hay “hà tất ‘muốn’ lớn
tiếng như vậy”, nhìn vào ta chịu không nổi, đây là bệnh từ nhỏ rồi, thông
cảm = =lll)

Khóe miệng Tuyết Y Hầu nhếch lên một cái, nhưng tràn đầy lãnh ý,

“Phùng Cổ Đạo, bản hầu không muốn giết ngươi nữa, bản hầu muốn trực
tiếp gọi người lôi ngươi ra ngoài.”

“Hầu gia thực sự chăm sóc thuộc hạ, nhất là Hầu gia không coi rẻ một

thuộc hạ bị cô lập xa lánh. Biết ta lười đi, dĩ nhiên còn gọi người lôi ta đi,
ta thật sự cảm động tới nỗi chẳng biết nên làm gì cho phải, chỉ đành chờ
kiếp sau làm trâu làm ngựa cho Hầu gia, máu chảy đầu rơi để đáp lại một
phần vạn ân tình hôm nay của Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo nói nói, giơ tay áo
che mặt.

“Phùng Cổ Đạo, dù cho ngươi mật báo, có công cùng bản hầu nội ứng

ngoại hợp tiêu diệt Ma giáo, nhưng công này chung quy cũng có hạn. Nó
có thể cứu ngươi một lần hai lần, nhưng cứu không được một đời.” Tuyết Y
Hầu lạnh lùng nói.

Phùng Cổ Đạo vái chào tận đất, “Tạ Hầu gia ưu ái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.