BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 251

Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh, vội vàng nói, “Chúc Hầu gia thăng quan phát

tài, thê thiếp thành đàn.”

“Thu đi.” Tiết Linh Bích phất phất tay với nha hoàn.

Bàn tay định chộp tới của Phùng Cổ Đạo nhận được không khí, mới ý

thức được y nói thu là bảo nha hoàn thu. “Ách, Hầu gia, lời cát tường ta
mới nói rất cát tường mà.”

Tiết Linh Bích mặt không biểu tình nói, “Ta không thích nghe.”

“Là câu đầu, hay câu sau?” Phùng Cổ Đạo truy tìm nguyên nhân.

Tiết Linh Bích liếc hắn, “Ngươi nghĩ ngươi đáng được nhận sao?”

Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Bắt đầu từ tối hôm qua, vấn đề của Hầu

gia thực sự cái sau còn khó trả lời hơn cái trước.” Vừa chết như thế nào,
vừa đáng được nhận sao, đúng là tính mạng lẫn tôn nghiêm treo một đường,
làm người ta thấp tha thấp thỏm mà.

Gương mặt Tiết Linh Bích chậm rãi lạnh xuống. Cổ áo phồng lên, có thể

mơ hồ thấy được băng gạc trong khe hở.

Phùng Cổ Đạo hậu tri hậu giác phát hiện mình đã chọt vào một vết sẹo

còn chưa kịp khép lại.

Không đợi hắn lên tiếng bổ cứu, chợt nghe Tiết Linh Bích nói, “Đi theo

ta.”

Phùng Cổ Đạo tự biết thẹn, lặng lẽ không hé răng mà theo sau, một

đường đi tới phòng luyện công.

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.