BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 259

Lữ Thanh Đằng mở to hai mắt. Phụ thân cả đời không có con trai, từ nhỏ

đã dưỡng nàng như nam hài, cho nên nam nữ già trẻ đủ loại người nàng
cũng coi như gặp không ít, nhưng ở trước mặt nàng mà có thể trơ trơ cà
phơ cà phất da mặt dày như vậy thì hắn là người đầu tiên.

Nàng quay đầu hờn dỗi nói với Tiết Linh Bích, “Linh Bích ca ca.”

Tiết Linh Bích chậm rãi nhấp một ngụm trà, “Căn cứ theo lời đồn trong

kinh thành, ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi hay giúp hắn?”

Lữ Thanh Đằng sắc mặt trắng xanh, “Ngươi không lẽ thực sự cùng

hắn…”

Tiết Linh Bích thờ ơ.

Nhưng rơi vào trong mắt Lữ Thanh Đằng, điều này không giống như

cam chịu. Với tính cách của y, nếu như là giả, đã sớm bắt kẻ dám tung tin
đồn lại đánh năm mươi đại bản, treo ở cửa thành thị chúng rồi, cũng như
người năm đó được nàng sai sử giả truyền tiếng gió.

Nàng tới nay vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi nhìn thấy phó tòng kia quỳ ở

trước cửa, hướng từng bách tính dập đầu giải thích.

Cũng chính năm đó, nàng bị cha mình tống rời khỏi kinh thành. Lần đi

này, là hai năm.

Hai năm này, trong lòng nàng vẫn ôm may mắn đối với sự việc ngày đó,

không ngừng mà thuyết phục bản thân rằng trong việc này khẳng định có
hiểu lầm, nhưng hôm nay thấy Tiết Linh Bích vẻ mặt lạnh lùng, tim nàng
đã lạnh đi một nửa. Giờ dù có mượn những cái cớ đầy khuyết điểm cũng
không thể giúp nàng lừa mình dối người được nữa. “Hoàng thượng và
hoàng hậu nhất định không đồng ý.” Ngoại trừ những lời này, nàng đã
không thể nghĩ ra lời lẽ nào khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.