BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 278

giải an ủi hai câu, nhưng miệng vừa hé ra, mạt thân ảnh nọ lại bước đi.

Phùng Cổ Đạo đành phải sờ sờ mũi, yên lặng đem những lời muốn nói

nuốt vào trong họng, bấu chặt áo khoác, lặng lẽ theo sát phía sau.

.

Trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi.

Kiệu phu của Tuyết Y Hầu phủ thấy bọn họ ra, lập tức khiêng kiệu đi

đến.

Tiết Linh Bích đi đến trước cửa thì dừng bước gọi, “Phùng Cổ Đạo.”

“Có.” Hắn tí ta tí tởn vòng tới bên tay phải của y, mắt lúng liếng nhìn y.

“Bảo kiệu phu khiêng kiệu về trước, ngươi theo ta đi một lúc.”

Phùng Cổ Đạo khẽ giật mình, lập tức lĩnh mệnh. Nhìn hai cỗ kiệu cứ như

vậy chậm rãi tiêu thất trong tầm mắt, hắn nhịn không được mà xoay người
thở dài.

“Từ nơi này quay về hầu phủ chỉ có mấy trăm bước thôi.” Tiết Linh Bích

nói.

Phùng Cổ Đạo đáp, “Có thể ngồi kiệu thì tốt hơn đi bộ.” Nói xong, hắn

liền chờ bị ai kia giễu cợt, không ngờ đợi nửa ngày, Tiết Linh Bích vẫn
không nói một lời, chỉ là nhíu mày nhìn hắn, giống như bị thứ gì đó làm
nghẹn lại.

“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo nhẹ giọng hô hoán.

“Ân?” Tiết Linh Bích chớp chớp mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.