BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 280

Phùng Cổ Đạo dừng bước, dùng ánh mắt u oán dõi theo bóng lưng của y,

hy vọng y có thể hồi tâm chuyển ý tại thời khắc cuối cùng.

Nhưng mắt thấy thân ảnh của Tiết Linh Bích đã sắp biến mất, kỳ tích vẫn

không hề xuất hiện.

Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, làm như muốn đem những

huyễn tưởng không thực kia ném ra sau đầu.

“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích không ngừng bước cũng không thèm

quay đầu lại, nhưng thanh âm truyền tới không hề bị cản trở.

“Tới ngay.” Phùng Cổ Đạo bấu chặt áo khoác, chạy chậm đuổi theo.

Đã là chạng vạng, sắc trời càng lúc càng tối.

Phùng Cổ Đạo thấy thành môn quan (quan trông cửa thành) đang chuẩn

bị kết thúc công việc, thấp giọng nói, “Hầu gia, bây giờ chúng ta ra ngoài, e
là không vào được.”

Tiết Linh Bích nói, “Vậy thì thôi sáng sớm mai về cũng được.”

“Nhưng mà…” Phùng Cổ Đạo muốn nói lại thôi.

“Có gì thì nói đi. Hà tất phải ấp a ấp úng?”

“Hầu gia y sam đơn bạc, ta là lo lắng…” Hắn nhìn y trong mắt tràn đầy

chân thành.

Tiết Linh Bích dừng bước, thần sắc hơi thả lỏng, trong mắt khẽ ngậm ý

cười, “Áo khoác trên người ngươi hình như là của ta đó.”

“…” Phùng Cổ Đạo rốt cuộc biết cái gì là họa từ miệng mà ra. Hắn

không nói gì mà cởi xuống áo khoác chuyền qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.