BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 292

vọng có thể siêu quần xuất chúng, độc chiếm vị trí đầu tiên trong mắt Hầu
gia rồi.”

“Ngươi đã thế rồi.”

Khi mạch suy nghĩ của Phùng Cổ Đạo còn hỗn hỗn loạn loạn, rối rối

tung tung, Tiết Linh Bích đã nhẹ nhàng thốt ra một câu như vậy.

Phùng Cổ Đạo ngạc nhiên quay đầu lại.

Tiết Linh Bích cũng đã đứng thẳng người lên, “Sắc trời không còn sớm,

chúng ta trở về đi.”

Phùng Cổ Đạo nhìn theo bóng lưng y, đột nhiên bước nhanh đuổi theo

nói, “Hầu gia. Có câu này, ta không biết có nên hỏi hay không.”

“Hỏi.” Tâm tình của Tiết Linh Bích trông có vẻ không tệ.

Phùng Cổ Đạo do dự một lúc, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Hầu gia

hoài nghi ta cũng không phải một sớm một chiều, vì sao đột nhiên thành
thật với nhau rồi?”

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi nghĩ không thông?”

“Nghĩ không thông.” Hắn thành thành thật thật trả lời.

“Vậy nghĩ đến khi thông mới thôi.” Tiết Linh Bích cười khẽ.

Y cũng từng nghĩ rất không thông.

Phùng Cổ Đạo như vậy, rõ ràng là môn hạ của y, hẳn là nên nơi chốn đối

với y cẩn cẩn dực dực, nói gì nghe nấy mới phải. Nhưng hắn hết lần này tới
lần khác lại bằng mặt không bằng lòng, mà còn bằng mặt không bằng lòng
tới mức trắng trợn, thường xuyên khiến cho y nổi giận không thôi lại phải
dở khóc dở cười. Mầm móng hoài nghi và hoang mang đã chôn xuống từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.