BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 347

“Nếu ta muốn giết Sử Diệu Quang, còn cần đích thân động thủ sao?” Tiết

Linh Bích cười nhạt.

Phùng Cổ Đạo nói, “Chỉ e trong triều kẻ không thông minh nhiều hơn kẻ

thông minh, kẻ thông minh giả vờ hồ đồ nhiều hơn kẻ không giả vờ hồ đồ.”

“Yên tâm, ta có chừng mực.” Sắc mặt Tiết Linh Bích hơi dịu xuống, “Ta

hiện tại càng muốn biết Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch vì sao lại xuất hiện
nơi đó.”

“Sao hồi nãy Hầu gia không nói cho bộ khoái biết Viên Ngạo Sách và Kỷ

Vô Địch cũng ở đó?” Phùng Cổ Đạo hiếu kỳ nói. Nếu như vậy, chuyện
khôi phục Ma giáo lại gặp trắc trở. Chí ít Sử thái sư tuyệt đối sẽ từ giữa làm
khó dễ.

Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Người nếu không phải bọn hắn giết, ta

cần gì phải làm tiểu nhân vu oan?”

“Làm sao Hầu gia biết người không phải bọn hắn giết?” Phùng Cổ Đạo

càng thêm hiếu kỳ.

“Vết thương trên thi thể là câu (móc sắt), Viên Ngạo Sách sử dụng kiếm.

Huống chi kẻ kiêu ngạo như hắn, nếu thực sự là hắn làm, tuyệt đối sẽ
không chối bỏ.” Y dừng một chút, nói, “Ta tuy rằng không muốn Ma giáo
khôi phục, nhưng cũng không thèm dùng thủ đoạn ti tiện như vậy hãm hại
hắn.”

Phùng Cổ Đạo khẽ cười, “Hầu gia và hắn tuy rằng không phải bằng hữu,

nhưng càng thấu hiểu hơn cả bằng hữu.”

“Hắn là một đối thủ đáng để thấu hiểu.” Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta cứ tưởng Hầu gia rất ghét hắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.