“Cái này…” Phùng Cổ Đạo sờ sờ cằm nói, “Vậy phải xem tư sắc của phi
tần có…”
“Làm càn!” Tiết Linh Bích đột nhiên đập bàn đứng lên.
Phùng Cổ Đạo kinh hãi đơ cả người, tay đặt trên cằm cả buổi cũng không
nhớ mà thả xuống.
“Ngươi nên biết chỉ bằng những lời này của ngươi cũng đủ để tru di cửu
tộc!” Tiết Linh Bích trầm mặt.
Phùng Cổ Đạo đứng lên, chậm rãi nói, “Kỳ thực với ta mà nói, tru di cửu
tộc, giết cả nhà và chém đầu cũng chả có gì khác nhau.”
“Cho nên ngươi có thể tha hồ làm bậy, không biết trời cao đất rộng?”
Tiết Linh Bích cười nhạt.
“Ta chỉ ở trước mặt Hầu gia mới dám đùa như vậy thôi mà.” Phùng Cổ
Đạo ủy khuất thấp giọng nói, “Đổi thành người khác, cho ta mượn một
trăm hai mươi cái đầu ta cũng không dám đùa kiểu đó.”
Sắc mặt Tiết Linh Bích hơi hòa hoãn, “Chỉ sợ ngươi nói quen miệng,
nhất thời không đổi được.”
Phùng Cổ Đạo bồi cười nói, “Đến ngày mai, ta không nói một lời, giả
câm giả điếc là được thôi.”
Tiết Linh Bích liếc nhìn hắn, “Hoàng thượng bảo ngươi đáp lời ngươi
cũng không nói một lời?”
“Nghe Hầu gia hết. Hầu gia bảo ta mở miệng ta liền mở, Hầu gia không
cho ta mở miệng, ta liền giả vờ đau họng.”
Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu nói, “Luận ba hoa, ngươi nhận đệ nhị, sợ
rằng thiên hạ không ai dám nhận đệ nhất đâu.”