“Nga?” Viên Ngạo Sách mặt lộ ra dị sắc.
“Độc của Ngọ Dạ Tam Thi châm chủ yếu là đến từ cuống của đoạn hồn
hoa, thêm vào đó là máu của băng thiềm thừ, có thể thúc đẩy độc dịch của
đoạn hồn hoa, khiến cho nó phát tác lúc nửa đêm khi âm khí thịnh nhất.”
Phùng Cổ Đạo nói.
Viên Ngạo Sách nói, “Giải pháp là gì?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Phùng Cổ Đạo nói, “Trong hàn đàm gần đoạn hồn hoa, máu của một loại
tinh quái gọi là phần cầu.”
Kỷ Vô Địch tự tán phi tán (khen như không khen), “Minh Tôn không hổ
là Minh Tôn, chân không ra cửa, nhưng biết chuyện thiên hạ.”
Phùng Cổ Đạo trong lòng có chút mất tự nhiên, trên mặt lại bình tĩnh nói,
“Kỷ môn chủ khích lệ rồi, so với Kỷ môn chủ thần thông quảng đại, mưu
kế sâu xa, tại hạ mặc cảm.”
Kỷ Vô Địch thở dài nói, “Bất quá ta tuyệt đối sẽ không khi dễ A Sách.”
Phùng Cổ Đạo cố gắng kéo kéo khóe miệng, “Ví von của Kỷ môn chủ
thật là lý thú.”
Kỷ Vô Địch cười tủm tỉm nói, “Kỳ thực kết luận của ta lại càng lý thú,
không biết ngươi có hứng thú để nghe hay không?”
“Hứng thú tự nhiên là có, bất quá sợ rằng không có thời gian.” Phùng Cổ
Đạo nghiêm mặt nói, “Ta có một kế hoạch, nếu thành công, có thể khiến
Tiết Linh Bích khó mà tìm Ma giáo gây phiền toái.”
Viên Ngạo Sách nói, “Tiết Linh Bích muốn báo chính là thù giết cha, thù
cha không đội trời chung, ngươi muốn hóa giải như thế nào?”