BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 387

quan, vẫn luôn tích trữ thực lực, chỉ cần hoàng đế lộ ra một chút sơ hở, hắn
tức khắc sẽ dẫn quân Bắc tiến.”

“Có gì đáng tiếc?” Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Nếu không phải nhờ

quốc khố hoàn toàn không khởi sắc, làm sao hoàng đế lại bị chúng ta nắm
mũi?”

Viên Ngạo Sách nhíu mày nói, “Ngươi thật sự muốn Ma giáo hàng năm

tiến cống lên hoàng đế?”

“Tiến cống?” Trong nụ cười của Phùng Cổ Đạo mang đầy tính toán, “Từ

mặt ngoài mà xem, chúng ta trả giá chính là tiền, là công sức. Nhưng trên
thực tế, chúng ta lấy được tư cách quan thương, phía sau lại có chỗ dựa lớn
vững chắc là hoàng đế, đến lúc đó, tiền đưa ra sợ là không đến một phần
mười tiền kiếm vào.”

Kỷ Vô Địch nói, “Thực sự có nhiều như vậy?”

Phùng Cổ Đạo thức thời nói, “Làm ăn lớn như vậy, Ma giáo làm sao dám

độc chiếm?”

Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt nói, “Sao lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Kỷ môn chủ thẹn thùng?” Phùng Cổ Đạo trêu chọc.

Kỷ Vô Địch ôm hai má nói, “Thật ra, ta bình thường luôn cảm thấy thẹn

thùng, chỉ là thẹn thùng cũng không ảnh hưởng tới quyết định của ta.”

Phùng Cổ Đạo: “…”

Viên Ngạo Sách nói sang chuyện khác, “Tam Thi châm trong cơ thể

ngươi thế nào rồi?”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Đau a đau, cũng quen rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.