BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 479

hâm mộ, áo cơm không lo, khen ngợi dạt dào. Nhưng từ khi quan hệ hợp
tác giữa phụ thân hắn và Lam Diễm minh bị phơi bày ngoài sáng, tất cả
những thứ này đều là hoa trong gương, trăng trong nước rồi tan biến. Lòng
người dễ đổi, tình người ấm lạnh, trong một đêm hắn đã hoàn toàn thể ngộ.

Phùng Cổ Đạo nghiêng người, chậm rãi nói, “Ta nguyện dùng địa vị

trưởng lão, hư tịch dĩ đãi*.”

*(hư tịch dĩ đãi: chừa ra một vị trí trống để dành cho nhân tài được mời

chào)

Đoan Mộc Hồi Xuân tự giễu cười nói, “Phụ thân ta khổ tâm kinh doanh

nửa đời, cuối cùng ngay cả cái mạng cũng phải đền bất quá chỉ vì bốn chữ
‘vượt trội hơn người’. Hôm nay ta có thể vinh dự nhận được chức vị Ma
giáo trưởng lão, coi như đã giải quyết xong tâm nguyện của hắn.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Nhưng Viên Ngạo Sách…”

“Minh Tôn yên tâm.” Đoan Mộc Hồi Xuân mặt không biểu tình nói, “Ta

tự hiểu mình.” Hắn không phải không muốn báo thù cha, nhưng không đến
nông nỗi vì báo thù cha mà bỏ đi nhân sinh của mình.

Có lẽ một ngày nào đó, chờ khi hắn có nắm chắc hoặc đã nhìn thấu hồng

trần, hắn sẽ thử một lần, nhưng không phải hiện giờ. Hiện giờ hắn còn lưu
luyến sinh mệnh.

Phùng Cổ Đạo xoay người, ánh mắt sắc bén như điện, trên dưới nhìn kỹ

một phen mới nói, “Những việc không như ý trong nhân sinh có tám chín
phần mười.”

“Minh Tôn cảm khái thật sâu.” Đoan Mộc Hồi Xuân có ẩn ý.

Phùng Cổ Đạo xoay người, bóng lưng thẳng tắp không gì sánh được,

“Nhưng ta sẽ vững vàng nắm chặt một hai phần mười còn lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.