BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 522

Phùng Cổ Đạo thấy nó chỉ lộ ra nửa thân trên, không khỏi cười khổ nói,

“Ta nghĩ lúc nó ngủ hẳn là không thể xoay người.”

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu hiện tại chỉ muốn biết nó trọng thương ở

nơi nào?”

Phùng Cổ Đạo ngưng mắt yên lặng đánh giá, “Ta nghĩ, nó hẳn sẽ không

chủ động nói cho chúng ta biết.”

Phần cầu bởi vì lần trước bị quấy rầy nên tích một bụng bất mãn bây giờ

thấy lại có kẻ không sợ chết đến đây tìm phiền toái, trong lòng phẫn nộ vô
cùng. Nó ngửa đầu, một tiếng rống như tiếng hổ từ miệng nó truyền ra,
chấn đến toàn bộ sơn cốc tuyết rơi không ngừng.

Tiết Linh Bích nghiêm mặt nói, “Chúng ta phải giết nó trước khi tuyết

lở.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia anh minh!”

Tiết Linh Bích cầm kiếm, vừa tìm kiếm chỗ sơ hở của phần cầu, vừa lạnh

lùng nói, “Hiện tại không phải lúc nên đùa ngoài miệng.” Y nói xong, thân
thể nhảy lên, như con diều bay về phía cái đầu cực đại của phần cầu.

Phùng Cổ Đạo theo sát phía sau, dải lụa trong tay và hòn đá bị hắn múa

như một chiếc lưu tinh chùy thật dài.

Hai chân Tiết Linh Bích vừa đáp lên đầu phần cầu, thiếu chút nữa bị nó

lay động làm trượt xuống dưới. May là ngay khoảnh khắc chỉ mành treo
chuông y bắt được một cái sừng của nó, mới miễng cưỡng treo ở phía trên.

So với y, Phùng Cổ Đạo tốt hơn một chút.

Bởi vì hắn chọn là lưng phần cầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.