BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 538

Tiết Linh Bích nói, “Ta sợ ngươi trọc.”

“…” Nụ cười của Phùng Cổ Đạo cứng đờ, lát sau mới ho khan một cái,

“Chúng ta xuất phát đi.”

“Kế hoạch đâu?” Không lẽ lại giống ban ngày mù quáng tới nỗi thân ai

nấy đánh?

Phùng Cổ Đạo đáp, “Tục ngữ nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Vạn

vật thế gian đều là tương sinh tương khắc…”

“Ngươi muốn dùng đoạn hồn hoa?” Tiết Linh Bích trực tiếp cắt ngang

bài ca dài dòng của hắn.

Phùng Cổ Đạo cũng không kinh ngạc, “Hầu gia không hổ là Hầu gia…”

Tiết Linh Bích mặt không biểu tình nói, “Đổi câu mới đi.” Mỗi lần cứ hễ

mở miệng ra thì là ‘Hầu gia không hổ là Hầu gia’. Giống như y luôn luôn
đảo quanh ‘Thật hổ là Hầu gia’ và ‘Không hổ là Hầu gia’ vậy.

Phùng Cổ Đạo cách tầng vải sờ sờ mũi nói, “Một hồi ta hái vài đóa đoạn

hồn hoa làm ám khí để kiềm chân phần cầu, mà Hầu gia thì nghĩ mọi biện
pháp để lấy máu… Ách, bọc đồ của ta đâu?”

Tiết Linh Bích tiện tay đem cái bọc phía sau đưa cho hắn.

Phùng Cổ Đạo lấy ra hai bình sứ nhỏ màu trắng giao cho y, “Lần trước

sư phụ ta vì cho rằng có thể lấy dễ như trở bàn tay, đánh giá thấp thực lực
của phần cầu, cho nên không mang theo cái bình, vì vậy không lấy được
gì.”

“Ngươi muốn trực tiếp lấy máu?” Tiết Linh Bích nói.

“Đương nhiên.” Phùng Cổ Đạo hiển nhiên nói, “Mục đích của chúng ta

vốn chỉ là máu phần cầu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.