BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 556

Phùng Cổ Đạo cười khổ. Cũng chỉ có sư phụ hắn trời sinh tính tình hào

hiệp, mới có thể nói ra câu xúi quẩy bảo mình hằng năm dâng hương như
vậy. Có câu biết con không ai bằng cha. Hắn từ nhỏ đã cùng sư phụ tình
như phụ tử, mặc dù không ở bên cạnh, hắn cũng có thể từ ngôn hành cử chỉ
của hắn mà đoán ra được tâm tình biến hóa như trăng từng tháng kia. Nếu
không, với tính tình của sư phụ e rằng không chỉ không giả chết trốn tránh,
còn có thể chủ động tới hầu phủ, đem Tiết Linh Bích đánh tới nỗi hoàn toàn
không còn sức lực nói ra hai chữ báo thù mới thôi.

“Ngươi chuẩn bị bao giờ động thủ?” Viên Ngạo Sách thấy hắn một mực

trầm mặc cười trộm, nhịn không được mở miệng hối thúc.

Phùng Cổ Đạo láo liên nhìn khắp nơi, “Ngươi gấp lắm sao?”

Nói nhảm!

Nghĩ đến tình cảnh lúc xa nhau Kỷ Vô Địch gào khóc cứ như trời sắp

sập, cho dù là giả vờ cũng khiến hắn tâm thần không yên.

Viên Ngạo Sách nhất thời cảm thấy khuôn mặt trước mắt thật sự là đáng

đánh muốn chết, “Hay là ngươi hy vọng Ma giáo chỉ cần một Minh Tôn là
đủ rồi.”

“Đây là uy hiếp.” Phùng Cổ Đạo bất mãn.

Viên Ngạo Sách cười lạnh, “Vậy thì sao nào?”

Nam tử đang dục cầu bất mãn* luôn luôn dễ xúc động. Phùng Cổ Đạo

thức thời nói, “Ta đồng ý.” Hắn dừng một chút, lại thở dài nói, “Những
môn phái bị thiêu hiện tại nhất định vui muốn chết.” Nếu bị thiệt hại
nghiêm trọng, như vậy yêu cầu Ma giáo bồi thường là đương nhiên. Chí ít
hiện giờ, Ma giáo đã thành một miếng bánh lớn trong mắt bọn hắn, có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.