BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 557

mặc kệ cho người ta xâu xé —— Nhưng thế sự há có thể luôn theo ý
người?

*(dục cầu bất mãn: ý trong trường hợp này là nóng lòng muốn làm xong

việc, nếu như không thành công sẽ dùng một thái độ tiêu cực để cân đối
tâm lý.)

Nếu không có nắm chắc, làm sao lão Ám Tôn dám chọc cho thiên hạ

bạch đạo nhiều người tức giận?

Viên Ngạo Sách hừ lạnh nói, “Cũng chỉ vui vẻ được một hồi.”

Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Hiếm khi bọn hắn vui vẻ như vậy, không

bằng tiếp tục để bọn hắn vui thêm một lúc nữa đi ha?”

Viên Ngạo Sách híp mắt lại, “Ta nghĩ, ta rất sung sướng để Bễ Nghễ sơn

bị đánh một lần nữa.”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Trách không được câu cửa miệng của các cụ

hay nói, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi…”

Chữ ‘đi’ chưa ra, kiếm của Viên Ngạo Sách đã xuất…

.

Từ Thiên Sơn tới Khai Phong, đường dài đằng đẵng, thế nhưng Phùng

Cổ Đạo rất nhàn nhã, bởi vì hắn nằm dài cả một đường.

“Phu xe, nếu đánh xe mệt, nhớ tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.” Phùng Cổ

Đạo dựa vào gối mềm, chuẩn bị nâng chén ẩm trà… Xe chấn động thật
mạnh, nước trà bắn ra, tưới ướt một mảng y phục của hắn.

Phùng Cổ Đạo mặt không biểu tình mà lau sạch, vuốt vết thương hai bên

thắt lưng, không sợ chết nói tiếp, “Phu xe, đánh xe cho đàng hoàng, lát nữa
ta thưởng cho ngươi một cái màn thầu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.