“Không.” Một chữ này của Kỷ Vô Địch khiến mắt nàng sáng lên, nhưng
hắn rất nhanh đã nói tiếp, “Ngươi chỉ không dính được tí nào mà thôi.”
Hoa Tượng: “…” Nàng thà nghe hắn nói nàng sai còn hơn.
Mạc Cư thấy những người khác đều quay đầu nhìn ông, suy nghĩ một
chút, lên tiếng nói ra suy đoán mà ông vừa cân nhắc, “Chẳng lẽ bọn hắn
chuẩn bị bố trí bẫy rập, đem chúng ta một lưới bắt hết?” ?
Kỷ Vô Địch khiêm tốn thỉnh giáo, “Phải bố trí bẩy rập thế nào mới có thể
đem Ma giáo một lưới bắt hết?”
…
Mạc Cư nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn Mạc Cư.
Một lát, Mạc Cư trầm mặt xuống, “Chẳng lẽ Kỷ môn chủ cũng có ý
này?”
Kỷ Vô Địch nói, “Không, ta chỉ hiếu kỳ tại sao lại có người có suy nghĩ
kỳ lạ đến tình cảnh này.”
Mạc Cư: “…”
“Hơn nữa hắn là Ma giáo trưởng lão.”
“…” Mạc Cư nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo lặng lẽ thở dài.
Mạc Cư xấu hổ cúi đầu.
Kỷ Vô Địch nhìn về phía Đoan Mộc Hồi Xuân, “Xuân Xuân, vẫn là
ngươi trông có vẻ đáng tin!” Tuy rằng chỉ là ‘trông có vẻ’.