BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 713

đừng nói Ma giáo rắn mất đầu, dù cho chỉ là hắt xì một cái, bọn đầu trâu
mặt ngựa bạch đạo kia sẽ nhịn không được mà rục rịch.

Tiết Linh Bích thấy hắn thật lâu không nói, trong lòng không khỏi cảm

thấy một trận thất vọng.

“Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo chần chờ mở miệng.

“Ân?”

Lời nói vòng vo trong miệng vài vòng, Phùng Cổ Đạo do dự.

Rất nhiều chuyện nếu như không nói, đó chính là vết thương âm thầm, có

thể che đi. Một khi nói ra, cũng giống khoe ra vết thương, đến lúc đó dù
muốn che cũng che không được. Nhưng nếu như không nói, vết thương sẽ
càng lúc càng lớn. Hắn không biết trong lòng Tiết Linh Bích nghĩ như thế
nào, chí ít với hắn mà nói, vướng mắc này đã lớn đến nỗi khiến cho hắn
hầu như đêm đêm đều mất ngủ.

“Rượu lạnh rồi.” Phùng Cổ Đạo cúi đầu, làm bộ không thấy được cặp

mắt chờ mong đối diện.

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi biết trên đời này uống ngon nhất là rượu gì

không?”

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút đáp, “‘Ốc dĩ nhất thạch Đỗ Khang tửu,

túy tâm hoàn dữ sầu bính diện, nhai đầu tửu giới thường khổ quý, phương
ngoại tửu đồ hi túy miên.’ Rượu Đỗ Khang?”

Tiết Linh Bích lắc đầu.

“‘Sơn bình nhũ tửu hạ thanh vân, khí vị nùng hương hạnh kiến phân.

Mạc tiếu điền gia lão ngõa bồn, tự tòng thịnh tửu trường nhi tôn’. Rượu
sữa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.