Tiết Linh Bích nhíu mi nói, “Nói như vậy, chân chính nói Lăng Dương
vương tạo phản chính là tiên đế?”
Nếu không có tiên đế cho phép và làm chỗ dựa, Sử thái sư dù ăn gan
hùm mật gấu, cũng không dám ở dưới tình huống không bằng chứng, ăn
nói lung tung bảo vương gia một tay cầm trọng binh mật mưu tạo phản.”
Lão nguyên soái lắc đầu cười khổ, “Đáng tiếc lúc đó ta một mực ngu
trung, không nhìn ra kỳ quặc trong đó.”
Phùng Cổ Đạo nhịn không được hỏi, “Vậy tàng bảo đồ là thế nào?”
“Sau khi ta quay về kinh, tiên đế kể khổ với ta, nói trong triều loạn trong
giặc ngoài, khổ không nói nổi. Mà khổ nhất trong đó, không hơn được việc
quốc khố trống rỗng.” Nói đến đây, lão nguyên soái không khỏi liếc nhìn
Lăng Dương vương, “Vương gia dã tâm bừng bừng, nhìn trúng chính là
điểm này. Cho nên vài năm gần đây mới không ngừng đòi hỏi quân nhu,
phong phú túi riêng của mình. Có thể làm cho quân đội khác của triều đình
không có lương thực để phát, phải giảm bớt nhân số.”
“Hừ!” Lăng Dương vương hiển nhiên không phải lần đầu nghe tiên đế
nói thế, cho nên tròng trắng mắt trợn lên, tỏ vẻ lười bình luận.
Lão nguyên soái thấy Tiết Linh Bích há mồm muốn nói, xua tay ngăn lại,
tiếp tục kể, “Vì vậy tiên đế đưa ra tàng bảo đồ giả, biện pháp khiến vương
gia ném chuột sợ vỡ đồ.”
Lăng Dương vương rốt cuộc nhịn không được nói, “Hắn xem bản vương
là đồ ngu sao? Tàng bảo hồ? Hứ. Nếu bản vương thật sự muốn tạo phản,
cần chi kiêng kỵ cái gì tàng bảo đồ? Lẽ nào sợ hắn trước trận thu mua bộ hạ
của bản vương sao?”
Lão nguyên soái lúng túng nói, “Ta tuy thấy việc này vô cùng khôi hài,
nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nhất.”