BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 740

Lão nguyên soái đạm nhiên nói, “Bức họa đó là sau khi ta đọc thư thì vẽ

ra.” Khi đó trong lòng đã mơ hồ nghi ngờ về những điều tiên đế sở tác sở
vi, chỉ là không có bằng chứng không thể xác định mà thôi.

Tiết Linh Bích trầm mặc.

Từ nhỏ đến lớn, y được truyền thụ đều là tư tưởng trung quân. Mặc dù y

thường xuyên có phê bình kín đáo về những gì hoàng đế sở tác sở vi,
nhưng đó chỉ là phê bình của thần tử đối với quân chủ, nhưng chưa từng
nhảy ra khỏi hệ thống quân thần.

Mà hôm nay tất cả những gì lão nguyên soái và Lăng Dương vương nói,

hoàn toàn đem tiên đế đặt trên một địa vị bình đẳng để miêu tả quan hệ
giữa ba người. Tuy bọn họ không hề nói đến đương kim hoàng đế, nhưng
từ khẩu khí mà nói, có thể tưởng tượng vai trò mà hắn sắm tuyệt đối cũng
không quá vẻ vang.

Bức họa đó Phùng Cổ Đạo cũng đã thấy, con hổ đứng trên cô đảo một

mình đối mặt với sông nước xung quanh… Nói rõ trong lòng lão nguyên
soái là đồng tình với Lăng Dương vương. Hắn xuất thân Ma giáo, đối với
triều đình hoàng đế đều không có lòng kính nể gì, cho nên nói chuyện trực
tiếp hơn nhiều, “Nói như thế, tiên đế là muốn qua sông đoạn cầu, ngồi chờ
ngư ông đắc lợi. Chuyện vào cung trộm tàng bảo đồ tự nhiên cũng là giả.”

“Không. Chuyện đó đúng là do bản vương gây nên.” Lăng Dương vương

trên mặt thoáng qua tức giận.

Phùng Cổ Đạo không khỏi âm thầm hiếu kỳ.

Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, Lăng Dương vương nhắc tới chuyện năm xưa

đều là dáng vẻ khinh thường, phẫn nộ như vậy đúng là lần đầu tiên.

Lăng Dương vương cố gắng kiềm chế lửa giận nói, “Lúc đó thám tử bản

vương cài trong hoàng cung nghe được hoàng huynh nói tấm tàng bảo đồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.