Phùng Cổ Đạo cung kính lắng nghe.
Mặc kệ nguyên nhân khi xưa lão Minh Tôn ra tay là gì, làm người bị hại
có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, lý trí mà đối đãi với mọi
chuyện, điều này không chỉ cần suy nghĩ thanh tỉnh, càng cần lòng dạ rộng
rãi.
Phùng Cổ Đạo tự hỏi nếu bản thân đổi vị trí với lão nguyên soái, mình
tuyệt đối không thể hào hiệp đạm bạc được như vậy.
“Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường*. Nhân sinh hậu thế, luôn luôn
phải xem điều tốt, nhìn nơi cao.” Lão nguyên soái nói, “Tựa như ta và Linh
Bích, vốn tưởng đời này vô vọng được tái kiến, ai ngờ lại có hy vọng. Lại
như ngươi và Linh Bích, dù cho khó khăn trọng trọng, làm sao biết sẽ
không tìm được con đường thông suốt?”
*(một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông,
ông bảo rằng:’làm sao biết đó không phải là cái phúc?’. ít lâu sau, con ngựa
của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc
mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã
bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc.
Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được
ở nhà sống sót. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có
thể biến thành chuyện tốt)
Phùng Cổ Đạo kính phục khí độ nhân phẩm của hắn, lại nghe hắn nói
những câu có lý, từng chữ đều như châu ngọc, trong lòng không khỏi sinh
ra thân cận chi tâm, sùng kính chi tình.
“Linh Bích là con ta, ta hiểu tâm tính của nó, tâm cao khí ngạo, cũng
không tới mức kiêu căng ngang ngược. Có đôi khi sẽ để tâm vào chuyện
vụn vặt, nhưng cũng không phải loại người bảo thủ cứng đầu, không chịu