BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 783

Lão nguyên soái yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nét mặt giãn ra, nói, “Ta

tin ngươi.”

Tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của Phùng Cổ Đạo đến lúc này mới xem

như trầm tĩnh lại.

“Nghe nói, ngươi lớn hơn Linh Bích vài tuổi.”

Phùng Cổ Đạo đáp phải.

Lão nguyên soái gật đầu nói, “Vậy là tốt rồi. Sau này có chuyện gì, cũng

có thể đề điểm cho Linh Bích.”

Phùng Cổ Đạo trong lòng ấm áp, so với lúc vừa vào cửa hoàn toàn không

phải cùng một loại cảm thụ.

“Ta thấy ngươi tuy thỉnh thoảng cử chỉ ngả ngớn, nhưng bản chất lại

thành thục ổn trọng, làm người xử thế đều nghĩ sâu tính kỹ, gặp chuyện
không xung động, không nôn nóng, rất hiếm có. Cho nên, dù thời gian tới
gian nan đến đâu, có ngươi ở bên cạnh Linh Bích, ta cũng có thể miễn
cưỡng yên tâm.” Lão nguyên soái sâu xa nói.

Phùng Cổ Đạo biết, hai chữ “miễn cưỡng” này kỳ thực không phải yên

tâm, mà là cho phép.

Bỏ đi khúc mắc, hai người vui vẻ uống trà nói chuyện, ngược lại cũng

hợp ý. Tới khi đêm khuya, Phùng Cổ Đạo mới quyến luyến đi ra.

Ngoài cửa.

Ánh trăng từ vầng trăng tròn tràn lan ra ngoài, trải lên mặt đất, trắng

trong như ngọc, thanh lãnh như sương.

Tiết Linh Bích đứng dưới ánh trăng, thần tình nhu hòa giống như bị ánh

trăng hòa tan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.