BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 866

Tiết Linh Bích nói, “Nguyên nhân chính là vì thần là khâm sai đại thần

của hoàng thượng, cho nên thần mới bôi đen hai mắt, được hỏi thì cái gì
cũng không biết.”

Cơn tức trong ngực hoàng đế bị dồn ép xuống, thần tình bình tĩnh rất

nhiều, “Chỉ giáo cho?”

“Những gì thần thấy được nghe được ở Quảng Tây, bất quá chỉ là Lăng

Dương vương muốn thần thấy được nghe được, về phần những chuyện
khác không muốn để thần nhắn nhủ cho hoàng thượng, thần đương nhiên là
cái gì cũng nhìn không thấy.”

Hoàng đế hừ lạnh nói, “Không phải ngươi luôn tự xưng là võ công tuyệt

đỉnh, thiên hạ khó gặp đối thủ sao? Một Lăng Dương vương phủ nhỏ bé có
thể vây khốn được ngươi sao?”

Ánh mắt Tiết Linh Bích lộ ra nét không cam lòng, “Thần lúc đầu cũng

cho rằng Vệ Dạng công tử chỉ là tinh thông ca nghệ và thư họa, không ngờ
võ công của hắn dĩ nhiên cũng là nhất tuyệt!”

Hoàng đế hỏi, “Nghe nói ngươi bị thương tại Nam Ninh phủ?”

“Phải.”

“Là hắn đả thương?”

Tiết Linh Bích mím môi không nói.

Hoàng đế nghe Hoàng công công trở về báo là y tại vương phủ bị ngã

gãy chân, nhưng hắn biết, thông thường cao thủ võ công cao cường rất ít bị
té ngã, dù có té ngã, bọn họ cũng có đủ lực phản ứng để tránh khiến bản
thân mình bị thương. Cho nên lý do này của Tiết Linh Bích hiển nhiên chỉ
là qua loa. Nếu không phải ngã bị thương thì là cái gì? Đáp án thật sống
động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.