BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 9

“Phùng Cổ Đạo.” Trong mắt Tuyết Y Hầu hiện lên một tia sáng lạnh,

“Dù cho bản hầu hiện tại dùng ngươi, cũng không phải là bản hầu sẽ không
giết ngươi.”

Phùng Cổ Đạo thu hồi biểu tình cợt nhả, nghiêm túc nói, “Lúc này Hầu

gia muốn làm nhất, hẳn là giết Minh Tôn.”

“Sai.” Tuyết Y Hầu khinh khỉnh hừ nhẹ, “Hắn trong mắt bản hầu, chẳng

qua chỉ là một tên hề xảo trá, ngươi nghĩ bản hầu sẽ vì hắn đại phí chu
chương* sao?”

*(chu chương = khúc chiết, không thuận lợi. Đại phí chu chương: trong

câu này nghĩa là làm chuyện rắc rối vô ích)

“Đương nhiên là không.” Phùng Cổ Đạo rất nịnh nọt mà đáp.

Tuyết Y Hầu cố ý làm khó, “Vậy sao ngươi còn đoán như thế?”

Phùng Cổ Đạo sắc mặt bất biến, “Ta xạo đó.”

Tông Vô Ngôn rất muốn giật lấy tấm rèm che cái miệng của hắn lại.

Quả nhiên, Tuyết Y Hầu lạnh lùng liếc nhìn Phùng Cổ Đạo, “Muốn làm

việc dưới quyền của ta, trước tiên ngậm cái miệng thối đó lại!”

Hắn mím mím môi, lui về sau nửa bước.

Tuyết Y Hầu hỏi, “Làm gì đó?”

“Sợ mùi ám vào ngài.” Phùng Cổ Đạo nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.