BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 92

“Quải trượng làm từ người là thoải mái nhất.”

Nụ cười của Phùng Cổ Đạo phát khổ, “Hầu gia không hổ là Hầu gia, quả

nhiên biết hưởng thụ.”

“Sắc trời không còn sớm, chúng ta khởi hành sớm một chút.” Tuyết Y

Hầu chậm rãi đứng lên.

“Dạ, Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo đến trước mặt y ngồi quỳ xuống.

Tuyết Y Hầu nhìn tấm lưng bị mồ hôi thấm ướt đẫm của hắn, trầm ngâm

nói, “Đi tìm một cành cây có thể chống đỡ tới đây.”

“Dạ.” Phùng Cổ Đạo lập tức đi đến một bên bẻ xuống một cành cây

tương đối thô chắc, đưa cho y.

Tuyết Y Hầu thử thử, tạm được.

“Hầu gia thỉnh.” Phùng Cổ Đạo nghiêng người tránh đường.

“Nếu muốn che đi tai mắt của kẻ khác, thì không thể tiếp tục gọi là Hầu

gia được.” Tuyết Y Hầu cà nhắc cà nhắc đi tới.

Phùng Cổ Đạo đi theo sau y, “Dạ. Chẳng hay nên xưng hô Hầu gia như

thế nào?”

“… Tiết Linh Bích.”

“Quả nhiên người cũng như tên, cao quý vô hạn như ngọc bích, linh tuệ

hơn người.” Phùng Cổ Đạo vỗ mông ngựa xong, lại dừng một chút rồi nói,
“Nhưng mà ta nên xưng hô như thế nào nhỉ? Trực tiếp gọi Linh Bích có
phải không đủ tôn trọng hay không?”

Tiết Linh Bích dừng bước, quay đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.