BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 27

bãi trường. Con cháu Liên, mười sáu tuổi xinh lắm. Một buổi tối kia, bắt
gặp thằng con tôi đang chuyện trò tán tỉnh gì đó với cô bé, già Xê đã nổi
giận lôi đình.
_ Chắc cụ già đã hăm dọa cậu Sinh?
_ Không! Hăm dọa thì không! Ông lão chỉ nói rằng: “Không được, cậu
Sinh ơi! Cậu nỡ nào lại đi làm nhục chúng tôi như vậy hả cậu Sinh? Tội
nghiệp. Chúng tôi là con nhà nghèo hai sương một nắng mà!”
Mấy ngày sau lại bắt quả tang hai đứa thủ thỉ chuyện trò, già Xê đã giơ hai
nắm tay, hét rầm lên: “Hừ! thật quá lắm rồi! Nhục nhã quá! Chỉ rước khổ
vào thân mà thôi! Liên ơi!”
Trọng Viễn khẽ cau cặp mày buột miệng:
_ A, nếu vậy thì…
Bà Án không kịp để chàng nói hết câu:
_ Ngay hôm sau, ông già Xê bắt con bé về với cha mẹ tại Phú Bình ngay.
_ Thế là xong rồi phải không ạ?
_ Vâng, xong hết. Có điều tôi muốn nói thêm rằng: theo tôi nghĩ thì già Xê
không thể cũng không muốn làm hại ai bao giờ cả. Nhất là việc rắc rối ấy
lại chỉ tới đó là chấm dứt.
_ À ra thế! Nhưng có hai điểm xin bà giải thích cho!
_ Vâng, xin ông cho biết!
_ Hồi nãy bà có nói "Cứ để bị các câu hỏi dồn dập làm mất bình tĩnh, lỡ
buột miệng là phiền lắm…” Bà làm ơn cho biết: khi nói thế, bà có ý đề cập
đến việc gì vậy?
Mặt chủ nhân chợt ửng đỏ.
_ Ông để ý làm gì những câu nói vô tình buột miệng ấy cho mất thì giờ.
Sắc mặt thanh tra nghiêm hẳn lại:
_ Mục đích tôi đến đây là truy tầm cậu Sinh con bà và chú nhỏ tên Ngây,
cháu nội bà Cầm. Bà đừng ngại gì về việc tôi mất hay không mất thì giờ.
_ Vậy thì được! Nếu ông muốn hiểu rõ, tôi xin thưa: không khi nào tôi lại
có ý nghi ngờ già Xê hết. Chỉ vì bà Cầm…
Bà Cầm từ hồi nào vẫn ngồi im lặng, chợt giật thót mình, ngẩng lên:
_ Tôi? Vì tôi… mà tại sao?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.