BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 52

bất giác mỉm cười bâng quơ. Tuy nhiên, thái độ ngủ mơ ấy không khiến
chàng mờ mắt mà không nhìn thấy nàng Gấm đã rưng rưng nước mắt và rất
nhanh, một bàn tay của thầy Danh mơn nhẹ lên bàn tay vợ âu yếm thiết tha.
Chàng “thanh tra tài tử” không muốn chứng kiến cảnh buồn thảm ấy thêm
nữa liền đứng dậy xin phép rút lui.
Trước khi bỏ đi, Trọng Viễn còn dừng lại trên bậc thềm. Cánh cửa nhà thầy
Phạm Văn Danh đã đóng sập ngay khi khách vừa bước ra. Chàng rút bút
chì hí hoáy ghi vào sổ tay cuộc viếng thăm thầy Danh và những cảm nghĩ
liên hệ. Chợt, chàng trai ngưng viết, lắng tai. Có tiếng léo xéo đối thoại gay
cấn giữa đôi vợ chồng trẻ.
Rõ ràng tiếng người vợ:
_ Anh lại uống nữa đó hả?
Giọng nói của người chồng hơi sẵng:
_ Mình im đi! Tôi làm gì mặc tôi! Nói hoài!
_ Anh Danh, đừng uống nữa, khổ quá, sinh bệnh thì lại khổ nữa, bỏ xuống
đi!
_ Một lần nữa, anh yêu cầu mình! Im đi!
Tiếp đó là tiếng khóc nức nở của người thiếu phụ xinh đẹp
Quay phắt lại, Trọng Viễn tay trái gõ cửa, đồng thời tay phải xoay quả đấm
sứ, đẩy mạnh. Lịch sự hay bất lịch sự, hậu xét. Gõ cửa là một hành động lễ
phép tế nhị, nhưng gõ mà đồng thời lại mở tung cánh cửa nhà người ta ra
ngay thì cái gõ ấy cũng mất hết ý nghĩa hay ho của nó. Chàng trai đã biết rõ
như thế, nhưng…
Chàng bắt gặp viên kiểm lâm đang nốc một ly cối “rượu ngang”. Nàng
Gấm đứng sát bên buông vật tay xuống. Cái bàn tay ấy đã giơ lên giật ly
rượu của chồng nhưng anh ta nắm chắc quá, giật không được.
Mỉm một nụ cười thân thiện, sắc diện thản nhiên vờ như không bắt gặp
quang cảnh vừa xảy ra, Trọng Viễn hỏi:
_ Quên không hỏi thầy, lối nào gần nhất ra phi trường hả thầy?
Viên kiểm lâm làm một cử chỉ hoảng hốt như cố ý muốn che dấu chai rượu.
Đồng thời tia mắt hướng về chàng thanh tra lộ vẻ băn khoăn, chứa đựng
một câu hỏi câm nín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.