BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 62

mỗi khi được chàng ngó. Kỳ quái! Trọng Viễn trong thật khác người ta,
chẳng giống một ai trong đám bạn bè của anh Sinh, những chàng thanh
niên thành phố láu lỉnh. Trời ơi! Tưởng tượng nếu không có sự hiện diện
của Trọng Viễn tại đây, giữa tòa biệt thự rộng mênh mông này. Mình rất
thích lối chàng ta khuyên nhủ trấn an mẹ. Mong sao mình cũng oai dũng
hiên ngang như chàng trai ấy!”
Gấp cuốn nhật ký lại, chàng thanh tra mơ màng thầm nghĩ. Tình cảm tôn
sùng thật hồn nhiên, thật trong trắng. Trọng Viễn linh cảm: “Không đơn
thuần chỉ có sự tôn sùng mà thôi…” Ký ức chàng trai trẻ chợt hình dung
bóng dáng cô nữ sinh thùy mị, đôi mắt mỗi khi nhìn mình cứ giương thật
lớn, đen lay láy, nét môi cười thật xinh… Trọng Viễn chợt nhún vai:
_ Ấy nguy quá! Họ đi lễ sắp về mà chưa tìm thấy gì lạ cả.
Khép nhanh cánh cửa ra vào, Trọng Viễn bước qua phòng Tường Lan.
Chàng lục soát thật tỉ mỉ. Không thấy gì khả nghi. Không một cánh thư của
chàng phi công trẻ tuổi, không một bức hình nào của anh ta. Trọng Viễn
nhấc tấm ảnh Tường Lan lồng khung bằng da vấn đặt lên trên bệ lò sưởi.
Cô gái cười thật tươi để lộ hàm răng trắng bóng, nhỏ đều như hạt bắp non.
Chàng lật phía sau khung ảnh: hình chàng Trung úy phi công tên Dưỡng.
Trọng Viễn nhìn chăm chú. Chàng sĩ quan trẻ có nét mặt vui tươi cởi mở.
Gò mũi cao hơi hếch lên, vầng trán rộng thông minh một cách bướng bỉnh.
Cằm vuông hơi đưa về phía trước, cương nghị nhưng không có vẻ vũ phu.
Chàng trai xuất thân từ cô nhi viện có cái sắc diện khá khác người, chín
chắn, thâm trầm không có vẻ con quan được nuông chiều như Sinh, nhưng
không có một nét gì có vẻ khả nghi hết.
Thở một hơi dài sốt ruột, Trọng Viễn đặt trả khuôn hình vào chỗ cũ, quay ra
xét tủ áo và tủ “com-mốt”. Không thấy gì khác lạ. Bàn tay thơ thẩn xô đẩy
mấy xấp quần áo bằng lụa đắt tiền. Chợt Trọng Viễn khẽ la lên một tiếng.
Chàng nhấc lên một chiếc áo sơ mi đàn ông cuốn tròn như cái gối bông
nhỏ, thật chặt. Rũ tung ra, chàng thanh tra sửng sốt khi thấy vạt áo chỗ vai
và trước ngực bên phải vấy máu đỏ lòe. Bất giác, Trọng Viễn buộc miệng:
_ Có thế chứ!
Rồi cuộn lại như cũ, nén chặc cho cái áo nhỏ hơn nữa, chàng kẹp vào dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.