BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 64

bà bước xuống cầu thang, buông tiếng thở dài não nuột.
Trọng Viễn rút sổ tay ghi ngày giờ tìm được hai món đồ vật. Buông người
ngồi bật ngửa trong chiếc ghế bành, chàng châm một điếu thuốc, thong thả
nhả khói, đôi mắt lim dim…
Tiếng xe hơi đậu sịch trước cửa biệt thự khiến Trọng Viễn giật mình thức
tỉnh.
Đứng núp bên cánh màn gió, chàng thanh niên thấy rõ từ trong xe bước ra,
một cô gái đẹp lộng lẫy, ăn mặt rất sang trọng, khổ mặt giống bà Án như
tạc.
Nước da trắng hồng như da Tường Vân, khuôn mặt nét đều, đẹp nhưng
cương nghị, cứng rắn hơn nhiều. Chiếp áo dài màu xanh da trời, bằng hàng
len hảo hạng, kiểu may cắt rất khéo, ôm sát thân hình kiều diễm, đường
cong đường tròn no căng gọn đẹp.
Bà mẹ bước ra. Hai mẹ con ôm nhau âu yếm. Tường Lan bước những bước
đĩnh đạc đi bên cạnh mẹ. Vừa đi, nàng vừa cởi bỏ chiếc khăn len hồng
quàng cổ, đưa tay lên xoa trán, một bàn tay trắng muốt có những ngón búp
măng nuột nà. Cử chỉ xoa trán chứng tỏ nội tâm xúc động, lộ một điều đau
khổ trong lòng! Đúng như thế! Tường Lan lấy mùi xoa từ trong sắc tay đưa
lên khẽ chấm đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe, theo chân mẹ bước vào phòng
khách.
Gần nửa giờ sau, Trọng Viễn từ trên gác đi xuống. Người mẹ trịnh trọng
giới thiệu chàng với cô con gái lớn. Sau cái ngả đầu lịch sự, chàng thanh
niên vào đề ngay:
_ Cô cho phép hỏi mấy câu nhé?
Tường Lan cau cặp chân mày mịn đẹp, có tô thêm nét chì nâu rất khéo:
_ Tôi? Hỏi tôi? Liệu tôi biết được gì mà ông hỏi chứ?
Trọng Viễn nhìn thẳng đôi mắt người đẹp. Tia nhìn nghiêm khắc, giọng nói
rất lễ độ nhưng rất lạnh lùng:
_ Sẽ cho cô biết sau, xin mời cô đi theo tôi!
Tường Lan hối hả làm theo lời Trọng Viễn. Chàng thanh tra thầm nghĩ:
_ Cô này có ý không muốn trả lời mình trước sự hiện diện của bà mẹ. Càng
hay!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.