BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 65

Hai người lên đến phòng. Trọng Viễn mời Tường Lan ngồi vào ghế rồi hỏi
ngay:
_ Cô Tường Lan! Buổi sáng hôm 13 lúc khởi hành, cô không hay biết một
chút gì về việc cậu Sinh mất tích?
_ Vâng, đúng thế thưa ông thanh tra! Tôi ra xe lúc 6 giờ mà Sinh thường
thường 7 giờ mới thức giấc.
_ Lần cuối cùng trông thấy cậu Sinh trước khi lên đường đi du lịch là bao
giờ, cô có nhớ không?
Tường Lan do dự ngập ngừng, nhưng cố gắng không để lộ thái độ hoặc cử
chỉ do dự ngập ngừng ấy.
_ Chiều hôm trước, trong bữa cơm tối.
Trọng Viễn nhũ thầm: “Người đẹp nói dối rồi, người đẹp ơi”. Nhưng vẫn
bình tĩnh hỏi:
_ Thế khoảng thời gian giữa lúc tạm biệt cậu Sinh và lúc khởi hành đi du
lịch, cô có gặp một người nào khác không?
Da mặt Tường Lam chợt ửng đỏ:
_ Gặp người khác à? Người khác là người nào? Kỳ lạ!...À, có, anh Giang
tài xế đã đánh xe đưa tôi xuống ga.
_ Như vậy có nghĩa là không một người nào khác đã đi vào phòng riêng
của cô?
_ Không một người nào hết. Vâng, đúng như thế! Còn từ lúc vắng nhà thì
tôi không bảo đảm.
Trọng Viễn thầm nghĩ: “Người đẹp nói chuyện khôn lắm!”
_ Thế cô biết cái này là của ai không?
Vừa nói, chàng thanh tra vừa lôi ra chiếc áo sơ mi vẫn để khuất dưới tờ
báo, mở rộng ra trước mặt Tường Lan, phơi bày rõ cả vết máu loang lổ.
Cô gái biến sắc mặt rất nhanh, nhưng lấy lại được vẻ thản nhiên cũng rất
nhanh. Giọng nói nàng cố gắng giữ thật bình tĩnh:
_ Trời ơi! Cái gì ghê gớm quá vậy, thưa ông thanh tra?
Trọng Viễn nghiêm sắc mặt:
_ Người có quyền đặt câu hỏi là tôi, cô nhớ dùm như vậy! Rồi dịu hẳn
giọng, tiếp luôn, _ Cô Tường Lan! Nếu thực tâm muốn tôi mau mau tìm ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.