BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 67

đã cố gắng che dấu hết sức.
_ Đó, tôi đã nói tất cả những gì tôi biết rồi đó. Nghĩa là tôi chỉ gặp cậu Sinh
trong những giờ ăn mà thôi.
Chàng thanh tra hạ một đòn bất ngờ:
_ Thế ra trong đúng bữa ăn trưa hoặc đúng một bữa cơm tối nào đó, cậu
Sinh mới có dịp trao cho cô giáo cái này?
Kèm theo lời nói châm biếm, Trong Viễn đưa tới trước mặt cô giáo chiếc
găng tay bằng da mềm.
Anh mắt của Bạch Xuyến, y như ánh mắt của Tường Lan, giống hệt như tia
nhìn thất đảm của một con dã thú khi lọt vòng vây hãm. Phản ứng cũng y
hệt phản ứng của cô con gái lớn bà Án:
_ Tôi không hiểu ông muốn nói cái gì đấy!
_ Cô không hiểu tôi muốn nói cái gì, thật không? Và chắc cô cũng không
biết là tôi đã kiếm được chiếc găng này ở đâu?
_ Đúng thế! Tôi không biết!
_ Không chân, không cánh, làm sao nó bay hoặc tự động bò đến bên trong
áo gối của cô được?
_ Bên trong áo gối của tôi à? Trời, kỳ lạ! Nhưng xin ông nhớ cho một điều:
làm giường, xếp gọn chăn nệm không phải là việc của tôi. Cái này ông nên
hỏi chị Duyên. – Giọng nói của cô giáo đột nhiên mỉa mai chua chát – Chị
ấy biết nhiều điều về cậu Sinh hơn tôi.

Ánh mắt Trọng Viễn đăm chiêu. Chàng nghĩ thầm: Tài đóng kịch của cô
giáo này quả cũng có thể liệt vào hàng cao thủ. Chỉ nghe âm thanh giọng
nói của Bạch Xuyến thôi, Trọng Viễn cũng nhận ra thật rõ rệt phần lớn tâm
tư tình cảm đích thực của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.